Mẹ vẫn đều đặn làm cho tôi các bữa ăn trưa mang đến trường cho đến khi tôi tốt nghiệp trung học, chở tôi đến lớp múa, xuất hiện trong mọi buổi biểu diễn của tôi. Tôi vẫn muốn gọi cho bà khi cảm thấy ốm yếu nhưng không hiểu sao giữa mẹ và tôi vẫn luôn có khoảng cách.
Mẹ tôi làm việc từ khi nào! tôi không thể nhớ được. Tôi sinh ra ở một thị trấn ngoại ô phía Nam và sống ở đó cho đến 18 tuổi, là khi tôi chuyển đến thành phố để học đại học. Phần lớn các bà mẹ của bạn bè tôi là các bà nội trợ, những người đã dành nhiều thời gian để buôn chuyện quanh xóm và điều này có nghĩa là tôi không có nhiều người khác để so sánh với mẹ tôi.
Mẹ tôi làm việc cho một công ty nhỏ, nhưng khi tôi bắt đầu lớn lên, bà ấy đã phải chọn công việc khác để có thể xoay quanh lịch trình của chúng tôi. Bà ấy thực hiện cuộc phỏng vấn trong giờ đón học sinh, hoặc viết một bài báo trên máy tính xách tay trên băng ghế ngay ngoài lớp học múa.
Mãi đến năm 8 tuổi tôi mới biết rằng tôi không tồn tại đối với mẹ. Lần đầu tiên tôi và em gái đến tòa tạp chí địa phương nơi mẹ tôi là biên tập viên. Một trong những người ở đó nói: “Những đứa trẻ này là con ai?”, mẹ đã không trả lời. Tôi cảm thấy sốc. Biết rằng mẹ tôi không thừa nhận sự tồn tại của chúng tôi, bà không muốn chúng tôi tồn tại.
Mặt khác, cha tôi lại luôn háo hức khoe khoang về chúng tôi. Điều đó giống như là một trò đùa. Chúng tôi được ông đưa đến văn phòng của ông. Khi em gái tôi lên cấp 2, mùa hè nó thường đi bộ đến văn phòng của bố và ở đó cho đến hết ngày làm việc. Tất cả đồng nghiệp của bố đều biết chúng tôi.
Sự tương phản giữa bố và mẹ khiến tôi luôn cảm thấy nặng nề. Trong khi cha tôi đang nói với bất cứ ai lắng nghe những thành tích nhỏ nhất của chúng tôi, thì mẹ tôi đã che giấu sự thật rằng bà có con. Tôi vẫn cố gắng chăm chỉ ở trường và tham gia các hoạt động ngoại khóa, tôi muốn mẹ tôi tự hào về tôi, nhưng thực tế là tôi đã không tồn tại trong mắt mẹ, đôi khi khiến tôi cảm thấy như mình chẳng là gì cả.
Mẹ vẫn đều đặn làm cho tôi các bữa ăn trưa mang đến trường cho đến khi tôi tốt nghiệp trung học, chở tôi đến lớp múa, xuất hiện trong mọi buổi biểu diễn của tôi. Tôi vẫn muốn gọi cho bà khi cảm thấy ốm yếu nhưng không hiểu sao giữa chúng tôi vẫn luôn có khoảng cách.
Mẹ tôi đi làm trở lại khi em gái tôi mới được 5 tuần tuổi, tôi cảm giác mình được sinh ra để làm việc cho bà ấy. Ngoài giờ học, tôi phải giữ em và làm các việc vặt trong nhà. Những năm tháng ấy tôi chỉ thấy mẹ lặng lẽ viết và chỉnh sửa các bản thảo. Cũng đôi khi tôi cảm giác như bà ấy đã hy sinh nhiều hơn cha tôi. Thực sự đó là lựa chọn tốt nhất vì nó giúp mẹ có thời gian để chăm sóc em gái và tôi.
Phải đến khi đến tuổi thiếu niên, tôi mới bắt đầu dần hiểu tại sao. Tôi đã học được ý nghĩa của việc trở thành một người phụ nữ mang nhiều trách nhiệm như thế nào và tôi bắt đầu dần hiểu quan điểm của mẹ tôi. Bị kỳ thị: “Bạn thực sự có thể xử lý dự án, nhiệm vụ này nếu bạn phải chăm sóc con bạn?”
Điều này tạo ra một tình huống khó khăn cho các bà mẹ: “Tôi nói với mọi người về những đứa con của mình và chịu hậu quả hay tôi giữ im lặng”? Tôi biết mẹ vẫn luôn phải đấu tranh để có thể hoàn thành cả trách nhiệm ở nhà và công việc mẹ yêu thích.
Khi tôi khoảng 10 tuổi, mẹ tôi đã cố gắng kiếm một công việc toàn thời gian với một công ty truyền thông. Sếp ở cơ quan nói với bà rằng ông ta không nghĩ rằng cô đã sẵn sàng rời bỏ con cái. Mẹ tôi nói sẽ cố gắng để làm mọi việc có hiệu quả hơn. Nhưng ông ta vẫn nói không với mẹ.
Cha tôi không bao giờ gặp vấn đề này. Ngay cả khi em gái và tôi lớn lên, chúng tôi cũng vẫn làm ảnh hưởng đến công việc của mẹ theo một cách khác. Ngành truyền thông bị ám ảnh bởi tuổi trẻ, nếu mẹ tôi nói về những đứa con đang học ở trường trung học và đại học của mình, điều đó có nghĩa là bà đã lớn tuổi, và nó có thể chống lại bà.
Mặc dù bố tôi đã có thể tự do với công việc của mình, mẹ tôi đã không thể được như vậy.
Giờ tôi 21 tuổi và là sinh viên năm cuối đại học. Sắp tới tôi sẽ đi làm và tôi đã học được kinh nghiệm của mẹ. Cả bố mẹ tôi luôn dạy tôi rằng sự nghiệp và tương lai của tôi phải luôn được ưu tiên hàng đầu và không phụ thuộc vào người bạn đời để được hỗ trợ tài chính. Tôi luôn ý thức được tính tự lập, có lẽ tôi giống mẹ.
Nhưng tôi không muốn lặp lại tình trạng của mẹ. Tôi muốn con cái của mình có những năm tháng tuổi thơ không bị dằn vặt giống như tôi đã từng trải qua. Tôi biết rằng làm phụ nữ ở nơi làm việc khó như thế nào, như mẹ của tôi là một minh chứng. Nhưng tôi nghĩ mình sẽ phải làm gì đó để mọi thứ có thể tốt hơn lên.
Thành thật mà nói, tôi vẫn đang học cách đối phó với mọi thứ. Tuy nhiên, mẹ tôi sẽ luôn là một phần của cuộc sống của tôi. Tôi vẫn luôn trân trọng cái cách để mẹ cân bằng thời gian làm bữa tối mỗi ngày hoặc đưa tôi đến phòng mạch bác sĩ. Tôi biết rằng mẹ tự hào về tôi, và tôi cũng tự hào về bà ấy.
- MV Trời giấu trời mang đi của Amee và ViruSs thu hút dàn khách mời cực hot
- “Cặp đôi” Việt Hương – Hoài Tâm tung sê-ri hài Tết 2020 – Về Quê Ăn Tết
- L’Oréal Professionnel Paris chính thức khởi động chương trình “Làm đẹp an toàn”
- Tận hưởng mùa hè ngập nắng củng BST Sun Sea Sand của Été Project
- Cơ hội mua vé máy bay nội địa chỉ từ 49.000 đồng/chặng