Nó chạy trên quãng đê không biết đã bao lâu rồi, đôi chân trần bỏng rát và trầy xước bởi cỏ khô và những mảnh gạch vỡ, rướm máu. Đầu nó muốn vỡ tung, mắt mờ không biết tại vì nắng, hay vì nước mắt cứ tuôn rơi, nhạt nhòa. Lòng nó trống rỗng, nó cũng không còn thấy đau nữa, không còn gì trong cái cơ thể đã cạn kiệt bên trong cái vỏ vạm vỡ của gã trai 17.
Chị nhà sát một bên, cách nhau cái hàng rào hoa đậu biếc. Cả tuổi thơ của nó và chị gắn liền với nhau như một định mệnh, và nó cứ ngỡ đời này, kiếp này nó sinh ra là vì chị đang chờ nó. Chị hơn nó hai tuổi, nhưng trong mắt nó, chị chỉ là con bé gầy tong teo, ngày qua ngày lúi húi trong vườn tưới tưới những luống cải, tất tả bưng thùng cám to cho đàn lợn đang kêu gào hay tục tác tục tác gọi đàn gà. Nó giống cha, từ năm lên mười đã có cái dáng cao lêu đêu, mỗi khi thấy chị khệ nệ bưng vác nặng lại phi rào chạy qua đỡ chị, và chị thường cảm ơn nó lúc thì củ khoai nướng, bắp ngô hay có khi sang hơn là mảnh bánh đa kê bằng bàn tay. Nó thích cái cảm giác ngồi bệt bên bậu cửa nhà chị, nhai ngấu nghiến món quà chị cho và nghe tiếng cười khanh khách của chị. Người lớn hay bảo chị, cái con nhỏ này người thì chẳng thấy đâu, nhưng cứ nghe tiếng cười là biết ngay, cười giòn thế này thì sau này cuộc đời sẽ sung sướng.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, con bé tong teo ngày nào là chị, nay đã lớn phổng phao với đôi gò má lúc nào cũng hây hây như trái đào. Mỗi khi chị chạy từ trong bếp lửa ra, trong tay cầm củ sắn, củ khoai lùi đưa cho nó với nụ cười khanh khách, nó chỉ biết đứng ngây ra nhìn chị, rồi cũng cười khanh khách và nhai ngấu nghiến tất cả những gì chị đưa cho. Chẳng biết từ bao giờ, nó mặc định là người bảo vệ chị, và khẳng định chủ quyền khi bất cứ gã trai nào dám léng phéng đến gần chị khi chị bước vào tuổi trăng rằm. Chị thì cứ vô tư, có thằng em bao sân, khỏi phải lo đối kháng với mấy cái đuôi lẵng nhẵng. Cuộc sống làng quê bình lặng cứ vậy trôi đi trong ký ức ngọt ngào và yên bình. Những điều nhỏ nhoi, đơn giản nhưng vô cùng hạnh phúc, nó thường hay mơ mộng…
Năm 16, chị theo bạn lên thị trấn vào làm khu công nghiệp. Nó cũng đòi cha cho mình lên đi làm, nhưng cha bảo nhà neo người, có mỗi thằng con trai, cha mẹ đau ốm triền miên việc nhà lấy ai làm. Mấy sào lúa với đàn bò, đàn heo, thêm cái vườn trái cây quanh năm không hết việc. “Mày ở nhà ít năm rồi cưới con vợ về, hai đứa lo làm lo ăn thì cha mẹ mới yên lòng”. Nó buồn, nhưng nghĩ cảnh nhà nên nghe lời cha. Ngày ngày, tuần tuần, nó cứ trông ra đầu ngõ ngóng chị về thăm nhà. Chị vốn hồn nhiên, giờ như con sáo sổ lồng nên mỗi lần về nhà chị cứ vui như tết, tiếng cười giòn tan bên nhà hàng xóm, hai má chị hây hây, đôi mắt lúng liếng, cơ thể căng phồng như muốn đứt từng đường chỉ may. Lạ cái, chị vui bao nhiêu thì lòng nó nặng trĩu bấy nhiêu. Nó cũng không dám thân mật với chị như trước, vì trái tim mách bảo nó rằng, chị không muốn chia khoảng thời gian ít ỏi cho nó. Mỗi khi nó muốn nói điều gì đó, chị lại bảo “thằng nhóc, chị không có rảnh, để chị còn phải giúp mẹ việc này việc kia”.
Trái tim nó cứ đau qua năm tháng dài, cứ hy vọng rồi thất vọng, hết lần này đến lần khác, nó lầm lũi với công việc nhà nông cho quên đi tất cả. Nhưng ác nỗi càng cố quên nó lại càng nhớ hơn. Cho đến hôm nay, thì tất cả không còn tia hy vọng nào nữa. Gã trai vạm vỡ sụp đổ hoàn toàn, trái tim vỡ vụn, cõi lòng tan nát…
Hôm nay chị đi lấy chồng, chồng chị từ cái xứ kim chi xa xôi chưa từng đến cái xóm nhỏ hiu quạnh này dù chỉ một lần. Vậy mà, hôm nay chị sẽ theo người ấy ra đi mãi mãi, đến một nơi mà nó cũng không tưởng tượng ra cuộc sống của chị sẽ như thế nào, điều này chưa bao giờ có trong suy nghĩ của nó. Bất giác, nó đưa tay vào không trung, nó tìm nụ cười khanh khách của chị, tiếng cười vang vọng, trong suốt, giòn tan rồi từ từ tan biến trong không khí.
HẢI ANH
SỐNG ĐẸP – BEAUTYLIFE 05/2021
- Love Nature – Bền vững cho làn da và cả trái đất
- Cuối cùng tổng thống Donald Trump đã chịu đeo khẩu trang ở nơi công cộng
- Phương Anh Đào sợ bị… lé mắt khi tập trung diễn vai cô gái mù
- Dàn sao nhí chúc mừng Miss Eco Teen International 2021 Bella Vũ
- Nguyễn Quốc Trường Thịnh: “hít đất mọi lúc mọi nơi để giữ cơ thể săn chắc”