Rồi anh lặng lẽ ra đi vào một sớm mùa đông, năm đó tôi bước vào tuổi 46, nhà chẳng còn gì, chỉ còn lại ba đứa con. Nuốt nghẹn vào lòng đưa anh lên đồi nơi có gió ngàn vi vu, có trăng thanh gió mát. Anh đã ngủ yên rồi, để tôi bơ vơ giữa cuộc đời đầy sóng gió. Các con đang tuổi ăn tuổi lớn thiếu bàn tay dạy dỗ của cha, tôi vừa làm mẹ, vừa làm cha cũng không thể chu toàn. Chỉ cầu mong anh nơi đó phù hộ cho các con ngoan ngoãn, nên người.
Tôi là người không muốn nói nhiều về cuộc sống riêng tư của bản thân mình, vậy nên đa phần những người thân, cũng như bạn bè cũng chỉ hiểu về tôi theo bề nổi. Có nghĩa là họ chỉ cần biết những khi tôi lạc quan, vui cười. Còn những giọt nước mắt thì tôi giữ cho riêng mình.
Là người phụ nữ, ai chưa từng trải qua những rung động tình yêu, những mối tình khờ dại tuổi học trò chưa một lần dám nói lời yêu, cho đến mối tình đậm sâu bao năm, rồi chia tay trong chốc lát…tất cả chỉ là quá khứ.
Thế rồi duyên nợ đã dẫn lối cho chúng tôi gặp nhau. Người ta bảo “hữu duyên thiên lý, năng tương ngộ”, chắc là vậy. Tôi gặp anh như một tình yêu “sét đánh”, có thể nói là vậy, vì chúng tôi không có những điểm chung, không cùng lớn lên ở một môi trường, hoàn cảnh giống nhau. Nhưng ngay từ giây phút ban đầu, chúng tôi đều biết đã tìm được một nửa yêu thương của mình. Tôi nhận lời yêu anh trong thời gian rất ngắn. Chúng tôi yêu nhau bất chấp lời can ngăn, gièm pha từ cả hai bên gia đình. Nhưng rồi chúng tôi cũng quyết tâm đến với nhau và tôi đã kết hôn, làm vợ và làm mẹ ở tuổi còn rất trẻ.
Anh là người thành phố, còn tôi là một cô gái của núi rừng, có lẽ anh để ý tôi vì làn da trắng trẻo, nụ cười hồn nhiên và bản tính dễ chịu của một cô gái dân tộc Nùng. Còn anh, với tôi lúc đó thật cao vời vợi, anh cao lớn, vạm vỡ khỏe mạnh và rất ân cần, cái cách của trai thị thành mà những đứa bạn trước đây của tôi không hề có. Đúng mẫu người hùng của tôi vì thế, tôi cũng chẳng lo ngại khi theo anh về quê chồng.
Bắt đầu từ đây, cuộc sống của tôi đã sang một trang mới. Công việc của anh liên tục xa nhà, tôi mang thai con gái đầu vào thập niên 80 với đầy rẫy khó khăn. Sống chung với bố mẹ và các em chồng trong căn hộ tập thể ở thành phố đông đúc, khác hẳn với cuộc sống ở quê nhà, nơi có núi rừng bình yên và thân thuộc. Vì yêu anh tôi chấp nhận tất cả, cách sống, sinh hoạt, cái gì cũng phải thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh. Tôi lúc đó còn quá trẻ để làm một cô con dâu tốt, một người chị dâu hoàn hảo với các em của chồng và làm mẹ chẳng có một chút kinh nghiệm nào. Đó thực sự là những ngày khó khăn, nhưng thật may mắn là luôn có chồng bên cạnh, anh thương và cưng chiều mẹ con tôi, tôi rất tự hào về điều đó, và tôi cũng yêu thương gia đình nhỏ của mình lắm… Rồi con gái thứ hai chào đời, khó khăn chồng chất, gia đình hai bên đều đông con không giúp được gì, chúng tôi lại cùng nhau, lo cơm áo gạo tiền, nơi ăn chốn ở. Vợ chồng tôi quyết định trở về quê tôi sống, anh miệt mài ngày đêm lo cho mẹ con tôi chỗ ở mới là căn nhà nhỏ đầy ắp kỷ niệm mà giờ tôi đang ở và sẽ sống đến hết cuộc đời này.
Những tưởng hạnh phúc sẽ ngập tràn, khi căn nhà hạnh phúc của chúng tôi có thêm tiếng khóc trẻ thơ, con trai út chào đời trong niềm vui của cả hai bên nội, ngoại. Những chuyến làm ăn xa của anh ngày một nhiều hơn, thời gian bên nhau của gia đình ngày một ít hơn… Thế rồi, bão giông cuộc đời bắt đầu đổ xuống cuộc đời tôi. Anh lâm trọng bệnh, từ người trụ cột kinh tế của gia đình, nay anh nằm đó, bất lực, tuy thương vợ con nhưng cũng không thể làm gì được.
Tôi, một bà mẹ với ba đứa con thơ dại bắt đầu phải bươn mình, nuôi gà, lợn, xuống chợ bán hàng, bất cứ việc gì làm có thu nhập tôi đều không nề hà, rồi chăm chồng bệnh, con thơ. Đó là những tháng năm tôi gần như không có gì, nghĩ gì cho bản thân. Tôi gánh cuộc đời bằng cả hai vai, tôi quên ngày, quên đêm, trong giấc ngủ, tôi giật mình lo công việc…tôi buồn cho số phận mình, tôi ghét đời cay nghiệt, tôi hận anh, kẻ mang hạnh phúc, niềm đau đến cho tôi là Anh…nhưng rồi lại thấy mình vô lý khi trách đời, trách người, chắc từ vô lượng kiếp nào tôi đã gây nghiệp để đến bây giờ trổ quả buồn đau. Oán than chả ích gì, thì tôi lại là tôi, tận tâm, tận lực hết mình, gánh nốt cuộc đời gánh nặng trần gian. Tôi cũng không biết bằng cách nào mình vượt qua được những tháng ngày đó. Tôi nhớ có những lúc tưởng chừng gục ngã, có đôi khi bất lực chán chường nhưng lý trí người mẹ nhắc nhở tôi, phải sống, phải vững vàng. Vì tôi hiểu mình là chỗ dựa cho các con, để các con có thể bước vào đời mà không hư hỏng.
Rồi anh lặng lẽ ra đi vào một sớm mùa đông, năm đó tôi bước vào tuổi 46, nhà chẳng còn gì, chỉ còn lại ba đứa con. Nuốt nghẹn vào lòng đưa anh lên đồi nơi có gió ngàn vi vu, có trăng thanh gió mát. Anh đã ngủ yên rồi, để tôi bơ vơ giữa cuộc đời đầy sóng gió. Các con đang tuổi ăn tuổi lớn thiếu bàn tay dạy dỗ của cha, tôi vừa làm mẹ, vừa làm cha cũng không thể chu toàn. Chỉ cầu mong anh nơi đó phù hộ cho các con ngoan ngoãn, nên người.

17 năm anh đi xa. Các con nay đã lớn, trưởng thành có gia đình riêng nhưng chúng rất yêu thương đùm bọc lẫn nhau và lo lắng nhiều cho mẹ. Em vẫn sống trong căn nhà kỷ niệm của anh để lại, hàng ngày chăm sóc mảnh vườn cho hoa nở, bướm về. Em vẫn luôn nhớ về anh với những kỷ niệm ngọt ngào trong căn nhà hạnh phúc của vợ chồng mình.
Anh ở nơi ấy hãy an lòng nhé! Em và các con luôn nhớ về anh với những ký ức đẹp! Em hứa sẽ sống thật tốt! cảm ơn anh! cảm ơn người chồng yêu quý! Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi lại màu xanh.
Phùng Lan (Đồng Mỏ, Lạng Sơn)
CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021”
Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021
Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi
- Garmin Việt Nam ra mắt thế hệ đồng hồ thông minh vívomove Sport
- Doraemon trong 8 mùa phim với 416 tập đã tung ra bao nhiêu bảo bối?
- 25 FIT khai trương chi nhánh thứ 2 tại Huỳnh Thúc Kháng, Quận 1
- Điểm danh những ngôi sao hành động U80 đình đám của Hollywood
- Bữa tiệc Sunday Brunch đầy cảm hứng tại Mai House Saigon
❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chúc bác Lan luôn hạnh phúc ạ