Bài dự thi: GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021 – Xóm tôi ăn tết “6 không”

Năm nay dịch bệnh lây lan nguy hiểm lắm, bà con, cô bác, anh chị không về quê đón tết được là điều rất buồn. Nhưng nếu về lại càng nguy hơn bởi nạn vượt biên về nước trái phép xuất hiện rất nhiều, công tác kiểm soát rất khó khăn. Thôi thì mình ăn tết “5 không” với người dân thành phố một năm coi như là kỷ niệm đáng nhớ.  

Ba chiếc kim đồng hồ trên tường đã nhập vào nhau, chỉ ngay con số 12. Tiếng Chủ tịch nước đọc thư chúc tết vang lên trên chiếc truyền hình cũ kỹ đặt cuối phòng. Giao thừa đã điểm.

Xom-toi-an-tet-6-02
Xóm tôi bảo nhau may khẩu trang phát miễn phí cho mọi người xung quanh trong mùa dịch Covid-19

Bên kia con hẻm, các dãy nhà trọ cũng sáng choang đèn. Nhà nhà lục tục mở cửa để thắp hương cầu nguyện cho cơn đại dịch chóng qua. Xóm trọ nầy vốn được xem là “vương quốc xuyên tâm liên” với đủ mọi thành phần: công chức, viên chức có; công nhân, sinh viên, học sinh có; người bán hàng rong có… về tuổi tác thì cỡ nào cũng có.

Tết nầy đã có nhiều đôi mắt buồn bã, tuyệt vọng, thờ thẫn nhìn nhau không nói nên lời. Tội nhất là mấy đứa nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào con hẻm nhỏ vắng tanh không một bóng người rồi quay sang nhìn người lớn với vẻ hờn dỗi, trách móc.

– Vậy mà mẹ nói năm nay không về quê ăn tết để ở lại thành phố coi bắn pháo bông, đi đường hoa, cầu đi bộ, đi chơi ở mấy khu du lịch. Bây giờ giao thừa rồi sao im re bà rè vậy mẹ? Con Oanh hỏi mẹ.

– Ừ thì mẹ cũng tính vậy nhưng mấy ông nhà nước đổi ý bất ngờ nên không bắn pháo bông. Dịch bệnh nhiều lắm con nên cả nước có vui vẻ gì mà ăn tết.

– Rồi ngày mai mình có đi đường hoa hôn mẹ?

– Không con. Họ cũng đã “dẹp” nó luôn rồi. Thôi mẹ xin lỗi con. Tại…tại…tại….

Nhìn đôi mắt buồn đầy thất vọng của con, Lan nghe nhói trong lòng nhiều quá. Tội nghiệp năm nào hai mẹ con cùng đùm túm nhau về quê ăn tết ở miệt Trà Vinh. Con nhỏ không còn cha sau một vụ tại nạn giao thông từ một người phụ nữ sang trọng điều khiển chiếc xe du lịch trong tình trạng say khướt. Anh mất đúng vào đêm giao thừa khi cố gắng chạy cuốc xe ôm cuối  cùng để về đón giao thừa cùng vợ con. Vậy mà anh có về đâu. Khỏi phải kể nỗi đau đớn, mất mát của hai mẹ con trong ngày đưa tiễn anh về miền đất lạnh. Người phụ nữ gây tai nạn đến khóc lóc, van xin, cầu khẩn chị thứ tha với khoản tiền bồi hoàn rất lớn.

Xom-toi-an-tet-6-01
Xóm tôi cùng nhau gói bánh tét nhân ngày tết

– Chị. Em lạy chị, xin chị mở lòng từ bi hỉ xả tha thứ cho em. Em còn một đứa con nhỏ cũng như chị, nó sẽ mất mẹ khi em vào tù. Rồi…rồi…rồi. Chị nhận dùm em số tiền nầy để lo cho cháu ăn học. Vừa nói người phụ nữ đó chìa ra một cọc tiền khá lớn được gói cẩn thận trong những lớp ni lông.

Lan im lặng nhìn người đàn bà ấy vừa giận, vừa thương. Dù sao Lan cũng là phụ nữ, cũng biết yêu thương, căn giận, hận thù như bao nhiêu người phụ nữ khác. Nhưng nghĩ đến cảnh thêm một đứa bé vắng mẹ, Lan lại nghe lòng chùng xuống quá nặng nề.

– Chị về đi và cất lại số tiền kia đi. Tôi không phải là người đổi cái chết của chồng để có được số tiền cay đắng đó. Con tôi, tôi lo liệu. Tôi sẽ làm đơn bãi nại cho chị. Chị về nhanh đi.

Nhìn người phụ nữ bất ngờ vụt bỏ chạy trong đêm vì vui mừng, Lan bật khóc. Thôi mà. Mỗi con người đều có số phận riêng, người chết có còn sống lại được đâu. Từ đó cứ mỗi lần tết đến là hai mẹ con Lan lại tranh thủ về quê, về để tránh né hình ảnh đau thương, bất hạnh đêm 30 tết của tám năm về trước. Vậy mà năm nay không về được bởi dịch bệnh tai hại kia.

Tiếng chú Ba Khơ me phòng cạnh bên cất lên sang sảng như phá tan bầu không khí trầm uất, nặng nề của con hẻm vắng “Tết nay anh chẳng thèm kẹo mứt, nhậu với anh em trong nhà trọ đón xuân về. Tết nay anh hổng về Năm Căn, về quê anh rất sợ con “cô vi” mò sang chơi với mình”…

– Cô Lan ơi! Năm nay xóm trọ mình vui quá hén. Tui ở đây từ hồi còn con trai nheo nhẻo tới nay đã gần 70 rồi mà đâu thấy cái “ mửng” nầy. Mỗi năm tết tới, xóm nầy vắng tanh như chùa Bà Đanh, ai cũng “dọt” về quê ăn tết, còn có mình tui thôi. Tui có quê đâu mà về. Vậy là sáng xỉn, chiều say, trưa lai rai bí tỉ một mình. “Năm nay vui sao quá xá là vui. Đầu trên, đầu dưới đông đủ thiệt là vui”. Tiếng chú ba bắt đầu lè nhè vì cơn say đang ập đến.

– Không về quê được, người ta đang buồn thúi ruột, thúi gan, vui sướng gì mà chú ca hát từa lưa vậy. Lan trách móc.

– Buồn rồi được gì cô. Cố mà vui để quên mấy cái con vi rút tào lao mía ghim đó đi. Nói thiệt nghe, tui mà biết nó trốn ở đâu là tui xách dép tới quất cho nó tan tành bình địa luôn. Làm ăn kiểu gì mà ác nhơn thất đức quá trời. Hứ…hứ…hứ.

Xom-toi-an-tet-6-03
Xóm tôi làm cơm, cơm phát miễn phí cho người nghèo

Hồi chiều, xóm trọ nầy được chính quyền tới thăm hỏi tặng cho mỗi nhà hai đòn bánh, một túi gạo ngon với mấy bịch mứt, gọi là quà tết cho người ở lại ăn tết đô thành. Cả xóm xôn xao vui hẳn lên. Hổng vui mới là chuyện lạ bởi mấy mươi năm rồi mới có cái chuyện nầy.

– Năm nay dịch bệnh lây lan nguy hiểm lắm, bà con, cô bác, anh chị không về quê đón tết được là điều rất buồn, quê hương mà. Nhưng nếu về lại càng nguy hơn bởi nạn vượt biên về nước trái phép xuất hiện rất nhiều, công tác kiểm soát rất khó khăn. Thôi thì mình ăn tết “5 không” với người dân thành phố một năm coi như là kỷ niệm đáng nhớ. Vậy há? Tiếng người chủ tịch mặt trận nói rất vui như cố xua tan nỗi buồn trống vắng đang đè nặng trong lòng hàng trăm gia đình xóm trọ.

– Tôi thắc mắc một chuyện, hồi nãy chú mặt trận nói ăn tết “ 5 không” là sao, tui chữ nghĩa hổng rành nên chưa hiểu, chú giải nghĩa tui nghe coi.

– Vậy mà cũng hỏi. “Cha” nầy tối ngày mê nhậu với khoái cái bà hai bán hột vịt lộn đầu hẻm tuy già nhưng xức dầu thơm phức nên có biết trời trăng gì ráo. “5 không” là ra đường đeo khẩu trang, phải khử khuẩn tay chân, quần áo, đồ dùng, khai báo y tế khi “long thể bất an”; không tụ tập đông người, giữ khoảng cách giữa người nầy với người khác. Bà Tư bún bò Huế trả lời một mạch.

– Bà giỏi quá. Vậy thì tui đề nghị đổi tên phương án “ 5 không” thành “6 không” được hôn?

– “6 không” là sao cha nội?, mới có “5 không” mà muốn te tua, tơi tả, nội bất xuất ngoại bất nhập, giờ cha nổi hứng đề nghị vụ gì nữa vậy?

– Tui đề nghị thêm cái “ không” thứ 6 là “không nhậu nhẹt” cho nó chắc ăn. Tui thấy giờ nhậu nhẹt sao lu xu bu quá. Nhậu vậy là chưa có bản lĩnh đàn ông, nhậu như tui mới ngon đây nè.

– À ông khỏi “nổ” như kho đạn, kho bom, nhậu như ông say quắc cần câu ra ngồi lì ở quán hột vịt lộn bà hai để tán tỉnh, để lén lén dòm cái đít bự “ chà bá lửa” của “bả” chớ gì. Tiếng ông 2 “vá ép” chen vào cùng những tiếng cười sang sảng vang lên trong nhà thông tin khu vực.

Những làn gió se se lạnh bắt đầu lan tỏa trên xóm vắng đi kèm với cơn mưa “bụi” trái mùa lất phất những giọt nước nho nhỏ mùa xuân. Tết “ 6 không” đang về xóm trọ với nỗi buồn tràn ngập làm sao.

Trương Thanh Liêm (Cần Thơ)

CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021” 

Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021

Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.

Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi

0 0 Phiếu bầu
Đánh giá bài viết
Đăng ký
Thông báo về
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bình chọn nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các bình luận
Hồng Hoa
Hồng Hoa
2 years ago

Tết là muốn về nhà

1
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luậnx