Bài dự thi: GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021 – Ngủ thôi anh, đêm đã sâu lắm rồi!

Đêm qua anh khóc! anh đã khóc thầm khi cả nhà đang chìm trong giấc ngủ. Em thức giấc, lặng lẽ lau nước mắt cho anh. Như một đứa trẻ bị chạm đúng nỗi đau, anh quay qua em, ôm mặt khóc nấc lên. Nước mắt chan hòa…

Có những lúc em nghĩ mình phải mạnh mẽ lên để gánh vác gia đình, để làm chỗ dựa cho anh. Đàn ông đâu phải lúc nào cũng mạnh mẽ, lúc nào cũng rắn rỏi. Bên trong vẻ bề ngoài cứng rắn đó cũng là một tâm hồn nhiều xúc cảm, cũng có thể bị tổn thương, mềm yếu bất cứ lúc nào.

ngu-thoi-anh-02
Chồng tôi

Đêm qua anh khóc! anh đã khóc thầm khi cả nhà đang chìm trong giấc ngủ. Em thức giấc, lặng lẽ lau nước mắt cho anh. Như một đứa trẻ bị chạm đúng nỗi đau, anh quay qua em, ôm mặt khóc nấc lên. Nước mắt chan hòa. Biết làm sao đây. Trong đêm tối, em giấu đi giọt nước mắt đang lăn nhanh trên má để vỗ về anh: “Ngủ đi anh, đừng khóc. Anh không được khóc. Anh không được phép yếu mềm”.

Đây là lần thứ hai em thấy anh khóc. Lần thứ hai anh nức nở bên cạnh em. Ngày ấy, khi còn là cậu sinh viên năm cuối, anh cũng đã khóc. Hơn ba năm đi học xa nhà, anh nhớ thương mẹ già một mình một bóng, ngày đêm mòn mỏi ngóng chờ con. Mẹ ốm, không ai chăm sóc thuốc thang. Anh học xa nhà không hay biết cho đến khi nhận được thư của cô bé hàng xóm. Đôi bờ vai anh run rẩy, dòng chữ trên bức thư nhòa đi. Ôm lá thư vào lòng, anh thầm thì: “Chờ con về mẹ nhé”

Đêm qua anh cũng khóc vì mẹ, anh đã khóc như một đứa trẻ thơ. Người đàn ông mà em từng biết, không khó khăn nào trên đường đời có thể làm anh gục ngã. Nhưng anh đã phải khóc khi bất lực nhìn mẹ yếu dần đi. Mẹ đã gần tám mươi, cái tuổi gần đất xa trời. Cả em và anh đều biết điều đó. Không ai có thể cưỡng lại quy luật sinh – lão – bệnh – tử của cuộc đời. Không ai có thể tham lam muốn kéo dài mãi cuộc sống nơi trần gian. Nhưng mẹ lại không chịu chấp nhận việc mình ốm đau là do già cả, mẹ không chịu uống thuốc, mẹ làm ngược lại tất cả những gì chúng mình muốn tốt cho mẹ. Anh không biết làm cách nào để mẹ nghe theo mình. Đã hơn một lần anh thở dài bất lực. Đã hơn một lần anh ước: giá mẹ được bình thường như những người khác, giá mẹ đừng bị bệnh hoang tưởng sẽ tốt biết bao.

Cổ nhân nói: “Nhân sinh thất thập cổ lai hy” – bảy mươi tuổi đã là hiếm. Anh vẫn từng nói vui: “Anh chỉ cầu mình được đến thế”. Còn với mẹ, anh lại chẳng cam lòng. Những tháng ngày anh còn nhỏ, mẹ đã quá trầm luân. Nếu mẹ không đủ kiên cường, không bản lĩnh chèo chống giữa bao sóng gió cuộc đời thì anh chắc chẳng có được ngày hôm nay. Nhưng khi anh đã có thể chở che cho mẹ, là chỗ dựa cho mẹ lúc tuổi già thì lại là lúc anh dần nhận ra mình bất lực. Tuổi già đồng nghĩa với ốm đau, bệnh tật.

Mười năm rồi kể từ ngày ấy. Mẹ đã ráng chờ được anh về. Anh cũng đã có thể phụng dưỡng báo hiếu mẹ như từng mong ước. Hàng ngày, nhìn mẹ vui đùa cùng cháu nội, anh hạnh phúc, tưởng như không còn niềm vui nào hơn thế. Sau những bận rộn xô bồ của cuộc sống ngoài kia, trở về nhà, bên mâm cơm với đầy đủ thành viên trong gia đình, nhiều khi em thấy anh cứ ngồi ngây ra nhìn mẹ chậm rãi vừa ăn cơm vừa tỉ tê trò chuyện, nhìn con lóng ngóng tập xúc những muỗng cơm đầu tiên. Anh cười. Đó là điều hạnh phúc mà anh mơ ước suốt cả tuổi thơ nhọc nhằn nhưng chưa hề có được.

Gia đình anh ngày ấy chông chênh lắm, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau. Mẹ đã vắt kiệt sức mình sinh ra và nuôi anh trong giông gió cuộc đời, qua khinh khi miệng thế. Tuổi thơ anh là bao cơ cực, quá nhiều khổ đau. Cho đến bây giờ, anh vẫn nói rằng “anh thấy sợ tuổi thơ”. Em cũng biết anh đã mạnh mẽ biết dường nào cùng mẹ vượt qua hết thảy những gian truân ngày ấy. Anh cất tiếng khóc chào đời khi mẹ đã ngoài bốn mươi. Đến khi mười lăm tuổi, anh đã là trụ cột của gia đình. Thật quá sức của môt cậu thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn. Anh đã cùng mẹ đi qua những năm tháng dài trong nỗi nhọc nhằn. Vì vậy đối với anh, mẹ là tất cả bầu trời yêu thương.

ngu-thoi-anh-01
Mẹ tôi chơi cùng cháu nội

Dạo này, mỗi lần đi làm về, anh lại nhìn mẹ thở dài buồn bã khi thấy sức mẹ ngày một cạn đi vì căn bệnh tiểu đường mà mẹ không chịu chịu uống thuốc. Mẹ nhất quyết không tin mình có bệnh, không tin bất cứ loại máy móc gì dù hiện đại đến mấy. Anh tỉ tê ngồi nói với mẹ. Mẹ vùng vằng không nghe, đòi sống đòi chết nếu anh cứ nói hoài. Anh không dám nói thêm, bởi đã quá hiểu tính mẹ và cũng bởi mẹ không tỉnh táo như những người bình thường. Anh đau đớn nhìn mẹ khi tỉnh khi mê cứ chìm đắm sống trong ảo tưởng mà không thể làm gì được. Mẹ đòi cuộc đời trả cho mẹ sức khỏe của ngày xưa, đôi mắt sáng ngày xưa… Nếu như những thứ đó là hiện hữu, có lẽ anh cũng lặn lội đi tìm về cho mẹ bằng được.

Khi người đàn ông khóc, em hiểu anh đang đau đớn nhường nào. Em cũng không thể chịu đựng được hơn, không muốn làm anh rối lòng thêm khi thấy những giọt nước mắt đang chan hòa trên má em. Khi anh khóc, em biết là khi mình cần mạnh mẽ. Em ghé tai anh thì thầm: “Ngủ đi anh, trời mỗi ngày vẫn sáng”. Ngủ đi anh, đêm đã sâu lắm rồi. Ngủ đi anh để ru giấc bình yên.

Trương Thị Thúy (Bình Định)

CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021” 

Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021

Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.

Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi

5 1 Bỏ phiếu
Đánh giá bài viết
Đăng ký
Thông báo về
guest
2 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bình chọn nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các bình luận
Phương Mai
Phương Mai
1 year ago

bài viết rất hay chúc bạn đạt giải nhé

Trương Thị Lan
Trương Thị Lan
1 year ago
Trả lời  Phương Mai

Bài viết rất hay và cảm động. Chúc chị yêu thành công trong cuộc sống và mãi mãu là chỗ dựa vững chắc cho anh và gia đình.yêu chị nhiều lắm

2
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luậnx