… Tôi đã làm cho nó một chiếc thuyền bằng thiếc, ở một nơi nào đó hy vọng nó vẫn tiếp tục trở thành một thủy thủ như nó mơ ước, nó sẽ chạm được vào giấc mơ bé con của mình, nó sẽ nở nụ cười hạnh phúc vì giờ đây không còn ai làm tổn thương nó nữa, nó đã trở thành một thiên thần hay vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời… tôi cũng không biết nữa.
Một buổi chiều khi tôi đang loay hoay dọn dẹp lại căn phòng thì bất giác tìm thấy cuốn album mà đã từ lâu tôi không còn nhớ đến sự tồn tại của nó. Lật từng trang, xem từng tấm hình, những kỷ niệm xưa cũ ùa về trong tâm trí như dòng thác tuôn trào khiến tôi ngồi thẫn thờ quên mất công việc đang làm. Chợt tôi nhìn thấy tấm ảnh cũ đã hơn 20 năm rồi, bức hình chụp khi tôi học cấp 1 cùng với đứa em trai nhỏ hơn tôi 7 tuổi. Màu hình xưa cũ ngả vàng theo thời gian nhưng tôi vẫn nhìn rõ từng nét ảnh, thằng nhóc có đôi mắt u buồn, rụt rè ngồi cạnh tôi trông hết sức dễ thương.
Nhớ ngày xưa ba má đi làm cả ngày, nó ở nhà hay lẽo đẽo theo tôi đi ra đồng bắt dế vào những buổi chiều hè, miệng luôn năn nỉ:
– Anh hai ơi bắt cho em một con dế to với.
– Mày cứ nghe tiếng dế kêu ở đâu thì rồi lật cục đất đó lên là thấy liền.
Tôi không để ý lắm vì đang mải miết bắt dế cơm, dế lửa để bán cho đám thằng Quý trong xóm, nó cứ lủi thủi một mình lật từng cục đất bằng đôi bàn tay bé xíu ấy. Do còn bé nên nó chẳng bắt được con nào trong khi cái thùng thiếc của tôi cũng đầy kha khá. Nó reo lên liên tục, vỗ tay khen anh hai giỏi quá, trong mắt nó khi đó tôi như một anh hùng, tiếng cười của nó trong trẻo và hồn nhiên đến lạ, đến tận bây giờ khi ngồi nhớ lại tôi vẫn như còn nghe văng vẳng đâu đây.
Nhà nghèo nên chúng tôi tự nghĩ cách sáng tạo ra những món đồ chơi của riêng mình, từ ống thụt cò ke cho đến những con vật được nặn từ đất sét, dù méo mó nhưng nó không bao giờ chê mà lúc nào cũng khen ngợi và nịnh anh hai hết mức, nhờ thế mà tôi thêm phần tự tin, lúc nào cũng ra vẻ ta đây với nó.
Ngày xưa con nít có nhiều trò chơi lắm, nào là thả diều, hái bình bát, bắn ná… trò nào nó cũng thích nhưng phải có anh hai chơi cùng thì nó mới chịu. Quãng thời gian ấy dẫu ngắn ngủi nhưng vô cùng hạnh phúc, nếu tôi biết rằng đó là khoảng thời gian ít ỏi bên nó, tôi nhất định sẽ trân trọng và yêu thương nó nhiều hơn.
Tuổi thơ của chúng tôi cứ trôi qua bình yên như vậy, mỗi ngày tôi đèo nó đi học rồi chở về, lo lắng cho nó thay cho ba má, so với tôi nó khá thiệt thòi vì lúc nó ra đời gia cảnh không khá giả, ba má bận rộn chạy chợ quanh năm, ai cũng đều tất bật mưu sinh, chẳng ai có thời gian để chăm chút cho một đứa trẻ là nó. Nó ốm yếu và rụt rè lúc nào cũng nép vào tôi, tôi tha nó khắp nơi lôi thôi lếch thếch, lấm lem đến tội. Mỗi lần về thấy nó bị muỗi cắn nổi mẩn đầy người hay chân tay trầy xước là má tôi lại la, đâm ra tôi giận nó, thấy nó như gánh nặng của mình nên cứ nhấm nhẳng hay quạu quọ, tôi lại đánh nó mặc cho nó rươm rướm nước mắt chịu đựng sự vô lý đó, giờ nhớ lại tôi hối hận và đau lòng biết mấy, ở nơi xa mong nó tha thứ cho người anh trai vô tình này, với tư cách một người anh tôi đã không làm tròn bổn phận của mình.
Rồi tôi lớn lên đậu đại học, rời xa mái nhà nhỏ để hòa vào chốn thị thành theo đuổi con đường học vấn để trở thành một thủy thủ tàu viễn dương như mơ ước của hai anh em ngày còn bé. Cứ lâu lâu tôi về nhà, chắt chiu tiền dạy thêm để mua cho nó ổ bánh mì Sài Gòn bự chảng hay con tò he đủ màu sắc, nó tự hào về tôi lắm lúc nào cũng khoe với mọi người anh tao học giỏi lắm, anh tao thương tao lắm. Nó lúc nào cũng nhỏ nhẹ như con gái, tính cách có phần mềm yếu, nó cũng thích chơi những trò mà tụi con gái yêu thích nên hay bị ba đánh vì muốn nó phải mạnh mẽ như con trai. Vì định kiến xã hội nên ba tôi từ thương rồi chuyển qua ghét nó, không có tôi ở nhà nó hay bị ba đánh vô cớ mỗi khi nghe hàng xóm châm chọc “thằng Chinh bê đê”. Nó còn nhỏ nhưng hiểu chuyện lắm, nó thương ba má nên cái gì cũng chịu đựng một mình, có gì cũng giấu vào lòng không nói hay tâm sự với ai. Tôi biết giai đoạn đó tâm hồn non nớt của nó đã chịu nhiều tổn thương sâu sắc mà chính những thương yêu nhất lại là người khắc sâu những nỗi đau đó lên nó. Nó học giỏi xuất sắc ai cũng khen, năm nào giấy khen cũng treo dán khắp nhà, ba má tự hào nhưng vẫn buồn lòng vì tính cách của nó, nó nghĩ mình có lỗi nên cứ đi học về lại lo cơm nước giặt giũ, nó làm nhiều đến nỗi tôi về lần nào cũng thấy dáng nó dường như gầy hơn xanh xao hơn, nhìn phía sau nó như đứa em gái nhỏ miệt mài vất vả. Đó là lần đầu tiên tôi thấy thương nó sâu sắc, giá mà thời gian quay trở lại tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ nó, sẽ thương nó thiệt nhiều, nhưng tất cả chỉ còn lại hai chữ giá như…
Ba tôi là người gia trưởng và cứng nhắc, còn má thì không dám cãi ba nên mỗi khi nó bị đòn má không dám can, chỉ đợi ba đánh xong mới xoa dầu mù u cho nó, má khuyên nó nghe lời ba không được chơi với tụi con gái trong lớp nữa, không được đi hát đi múa trong đội văn nghệ của trường nữa. Nó dù buồn nhưng vẫn lẳng lặng nghe lời, nó như con ốc rút sâu vào vỏ của chính mình, mọi người không ai hiểu nó nghĩ gì, không ai hay biết trong lòng nó đang đau đớn thế nào, nó còn quá nhỏ để giải thích với những người lớn ích kỷ rằng “cuộc đời này nó có quyền sống theo cách nó muốn, nó không làm gì sai trái và dù nó có thể hiện mình dưới hình hài hay tính cách nào thì nó vẫn xứng đáng được yêu thương và đối xử công bằng”. Tiếc thay nó đã không kịp lớn lên để nói ra những gì nó suy nghĩ, nó mãi mãi nằm lại ở độ tuổi non nớt nhất của mình, mãi mãi để lại niềm ân hận cho tất cả những người thương yêu nó.
Một ngày mùa hạ giá buốt nhất đời tôi khi nghe tin nó đi tắm sông cùng lũ bạn và tất cả đều nằm lại dưới dòng nước lạnh lẽo đó, tôi thấy mình như sụp đổ, nỗi đau đớn xộc thẳng vào tim, tai tôi như ù đi không còn nghe thấy gì nữa, nhiều năm về sau tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nghĩ về sự ra đi đột ngột của nó ngày ấy. Tôi đã không ở bên cạnh nó trong những ngày tháng cuối cùng, lúc người ta đưa nó lên mắt nó nhắm nghiền như đang ngủ, tôi đã quỳ gối ở đó rất lâu cho đến khi người ta mang nó đi vào chùa, trái tim tôi như xé toạc ra trăm ngàn mảnh, cảm giác người thân yêu ra đi đột ngột đau đớn xót xa vô cùng, nó còn quá bé, năm ấy nó mười một tuổi.
Nó từng nói với tôi rằng, anh hai nhớ về nhà thường xuyên nha, em nhớ anh hai, ba má cũng nhớ anh hai lắm, sau này em lớn em cũng học giống anh, hai anh em mình sẽ đi theo con tàu lớn vượt muôn trùng khơi đi khắp thế giới luôn anh ha, ngoài kia thế giới không biết lớn và đẹp đến thế nào anh nhỉ… Tôi đã làm cho nó một chiếc thuyền bằng thiếc, ở một nơi nào đó hy vọng nó vẫn tiếp tục trở thành một thủy thủ như nó mơ ước, nó sẽ chạm được vào giấc mơ bé con của mình, nó sẽ nở nụ cười hạnh phúc vì giờ đây không còn ai làm tổn thương nó nữa, nó đã trở thành một thiên thần hay vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời… tôi cũng không biết nữa.
Tôi đã bước qua những ngày giông bão, đã bỏ lại khoảng đen tối ấy để bước tiếp trên con đường của riêng mình, tôi đã bỏ dở ước mơ làm thủy thủ và rẽ ngang một hướng khác nhưng tôi tin ở nơi xa nó sẽ không giận mà sẽ luôn cổ vũ cho bất cứ những gì tôi đã làm bởi vì nó luôn là đứa bé hiểu chuyện và có trái tim ấm áp vô cùng.
Tôi thầm nói với nó rằng tôi sẽ trở thành một người thật tốt, sống một đời ý nghĩa, sẽ thay nó chăm sóc ba má, sẽ làm tất cả những gì tốt đẹp nhất để nó mãi tự hào về anh trai của mình như ngày còn bé.
Gạt đi nước mắt tôi sực nhớ là đã lâu không về thăm nhà, hàng ngày quay cuồng với cuộc sống khiến tôi không còn thời gian để nhớ đến gia đình và cả đứa em đoản mệnh. Lau sạch sẽ cuốn album tôi để lại vào ngăn tủ, lòng thầm cảm ơn duyên mệnh kiếp này đã cho tôi được là anh trai của nó. Giờ này ở thế giới bên kia mong em hãy yên lòng, anh sẽ mãi nhớ đến em và những kỷ niệm của anh em mình. Anh sẽ thường xuyên về thăm ba má như em đã từng nhắn nhủ để bù đắp những nỗi đau mất mát.
Ngoài kia trời vẫn xanh và cuộc sống là một dòng chảy bất tận, yêu thương của tình thân vẫn mãi là điều tuyệt vời nhất thế gian này đúng không em?
Lê Hùng Phương (TP. HCM)
CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021”
Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021
Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi
- Saigontourist Group mở bán ẩm thực giao nhận phục vụ tận nơi
- ASUS Republic of Gamers công bố giải đấu ROG Phone 7
- MV Đừng gọi tên nhau nữa của Khang Việt “gây sốt” vì “ảo diệu” như phim HongKong
- POPS Bonus Program – Sân chơi đầy sáng tạo cho giới họa sĩ truyện tranh
- 5 bộ phim hoạt hình thú vị để cả nhà cùng xem dịp Tết Trung Thu
Ai cũng có quyền chọn cách mình sống, tiếc là bé còn quá nhỏ để suy nghĩ lựa chọn cuộc sống đúng với mong muốn của bản thân. Thương cảm.
Đọc bài của bạn không cầm được nước mắt,thương em quá
Bài viết hay và cảm động quá. Mong bạn sẽ vượt qua, em của bạn sẽ luôn dõi theo và ủng hộ hành trình của bạn.