..Ước gì ba có thể yêu thương con nhiều như mẹ, khi ấy con sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này. Ước gì ba có thể đọc được những dòng này của con rồi thay đổi bản thân để biết yêu thương con cái của mình hơn nhưng có lẽ không được rồi… vì đó là ba cơ mà… Một con người khô khan.
“Gia đình là một thể thống nhất”. Em trai tôi lúc 7 tuổi từng nói như vậy, khi đó tôi cho rằng như thế là hợp lí, nhưng có vẻ bây giờ tôi lại đang sống tốt với “gia đình nhỏ” của mình.
Trước kia tôi từng nghĩ rằng tôi sẽ luôn sống hạnh phúc với gia đình 5 người nhà mình, nhưng có vẻ không phải là như vậy. Mẹ tôi đối xử với tôi rất rất tốt, còn ba thì tôi nghĩ rằng ba chẳng thực sự dành tình yêu thương cho tôi. Hồi lớp 3 vì trời mưa to nên tôi bị ướt như chuột lột, sau đó ba đưa tôi về nhà nội, bắt tôi thay cái áo lòe loẹt, xấu xí của cô tôi mà tôi chẳng thể nào chịu nổi. Tôi cương quyết không mặc cái áo kì cục đó, nhưng ba và cả nhà nội cố ép tôi. Tuy tôi rất bướng bỉnh, nhưng nếu ba dùng những câu nhẹ nhàng khuyên nhủ thay vì những câu mắng chửi nặng nề thì có lẽ tôi cũng nghe theo để về nhà sớm. Ngay sau đó, “rầm” một tiếng to, ba đã lấy cái ghế nhựa đập vào vai tôi đến gãy cả ghế. Lúc đó tôi chỉ biết khóc, và mãi mãi về sau tôi không thể quên giây phút ấy.
Gia đình không phải lúc nào cũng là những điều hạnh phúc
Tôi phải biết ơn mẹ rất nhiều vì đã yêu thương tôi thay cả phần ba. Không biết vì sao tôi là đứa con có ngoại hình giống ba nhất, nhưng tôi lại chẳng nhận được một tí tình yêu nào từ ba cả. Ngày sinh nhật tôi, trên đường đi ăn về, ba lại chở em tôi đi mua đồ chơi cho nó, mà không phải là quà sinh nhật cho tôi. Không bao giờ ba mua quà hay chúc mừng sinh nhật ai trong gia đình. Ngay cả một lời nói nhẹ nhàng ba cũng chưa bao giờ nói ra, chỉ toàn những câu cộc lốc. Gần đây nhất, khi tôi vô tình quên mật khẩu máy ipad của mình, tôi hứa sẽ kiếm cách mở máy lên nhưng ba lại quát: “Sau này con chỉ được xài máy cũ của chị em con nghe không?” Tôi lại bị sốc một lần nữa bởi cách ba đối xử với đứa con giữa này. Dù mẹ tôi vẫn thường tâm sự với ba để chỉ cho ba những cách gần gũi, yêu thương mấy chị em tôi, nhưng với bản tính cố chấp, lạnh lùng của ba, nhiều năm tháng qua đi mà ba vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Những chuyện đó vẫn chưa đến nỗi tệ nếu cả gia đình còn được sống bên nhau, dạo này ba còn chẳng ở cùng với mẹ con tôi nữa cơ. Tôi nhớ những lần bà nội tôi tới nhà gây chuyện với mẹ, ba chẳng bênh mẹ tôi được tiếng nào mà còn đứng hẳn về phía bà, dù rõ ràng tôi thấy nội rất vô lý. Mỗi lần như thế, cứ đến đêm là mẹ tôi khóc rất nhiều, còn ba tôi thì vô tư nằm lăn ra ngủ. Mẹ tôi chắc chắn đã chịu đựng rất nhiều cho đến khi kinh tế suy sụp vì dịch bệnh dẫn đến quyết định khó khăn phải đưa “gia đình nhỏ” về nhà ngoại. Ba tôi ban đầu ở lại nhà cũ để giải quyết công việc, nhưng rồi đến Tết Nguyên đán ba dọn về nhà nội ở, lý do là vì “cô đơn”. Tôi không thể hiểu được tại sao ba lại về nhà nội nữa. Lẽ nào bốn mẹ con tôi không “cô đơn” khi thiếu ba? Tôi căm ghét cái tư tưởng cổ hủ “ở rể như chó chui gầm chạn” đã ngăn cách tình cảm gia đình tôi. Tôi buồn vì ba vẫn thản nhiên không nghĩ cách hàn gắn gia đình, chỉ đến thăm chúng tôi như kiểu gia đình đã hoàn toàn tan vỡ và ly tán, nán lại một chút cho đúng nghĩa vụ rồi trở về tận hưởng cuộc sống “độc thân mới” của mình. Dù tôi rất nhớ và cần ba chơi cùng mỗi ngày. Dù chị em tôi vẫn bám vào hy vọng gia đình không đột ngột “tan đàn xẻ nghé” như thế…
Dần dần, tôi chẳng còn cảm giác cần ba hay thiếu thốn tình cảm của ba nữa. Bởi lẽ ngay từ đầu đã tôi không cảm nhận được mấy tình cảm của ba dành cho tôi rồi. Và giờ đây, sự hờ hững, buông xuôi của ba trong việc kết nối lại sợi dây ràng buộc, yêu thương đã khiến tôi phải chấp nhận thực tế. Tình yêu duy nhất mà hiện giờ tôi nhận được là từ “gia đình nhỏ” với mẹ và chị em tôi.
Hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều
Tôi từng hi vọng rằng ba sẽ cố gắng để yêu thương con cái nhiều hơn chứ không phải sự lạnh lùng thế này. Không biết có bao nhiêu cuộc họp gia đình đã diễn ra và đa phần để nói về sở thích, mong muốn, đam mê…của từng đứa con. Nhưng rồi ba tôi làm gì? Ba nghe đó nhưng toàn bỏ ngoài tai và tiếp tục dành thời gian rỗi cho sở thích cá nhân như chơi đua xe, bắn súng, xem các bài thuyết giáo vô bổ trên internet…
Gần đây, khi chị tôi miệt mài ôn tập thi tốt nghiệp, mẹ nhờ ba học với em để mẹ kèm cho chị thì chỉ sau vài phút, ba đã nóng nảy la mắng em để tiếp tục rảnh rang chơi game. Trước nay ba chưa bao giờ chăm sóc, dạy bảo chúng tôi, thậm chí ba còn không hề biết chúng tôi học tốt môn gì. Thành tích tốt của chúng tôi chẳng mảy may nhận được lời khen, sự khích lệ nào của ba. Vậy mà khi chị đăng ký nguyện vọng, ba nhất định ép chị chọn trường cũ của ba dù chị không thích. Cả quãng thời gian dài ba cứ thúc giục, kể lể, chì chiết làm chị mệt mỏi. Đôi khi chúng tôi có cảm giác ba đừng xuất hiện thì tốt hơn là bị ảnh hưởng bởi nguồn năng lượng tiêu cực mà mỗi ngày ba đem lại.
Suốt tuổi thơ tôi, không có hình ảnh ba gắn kết với gia đình vì trong những chuyến đi chơi ba luôn tách ra ngồi chơi điện thoại mà không hề đi chụp hình cho mấy mẹ con dù cố năn nỉ đến đâu. Ba không đến nỗi quá bận rộn nhưng hiếm khi đồng ý đi du lịch với gia đình, cuối cùng vẫn chỉ bốn người tự tạo nên những kí ức hạnh phúc. Ba thật sự nhạt nhẽo và lười, mọi ngày với ba giống nhau nên những dịp sinh nhật, tốt nghiệp, chúc mừng luôn luôn vắng mặt ba. Ba chỉ sống vì nghĩa vụ chứ một chút tình cảm thân thuộc tôi cũng không cảm nhận được.
Dẫu vậy với tôi, không phải lúc nào ba cũng là người xấu, ba cũng có một lần chiều theo đam mê của tôi. Khi không còn sống chung nữa, với sự ỉ ôi của tôi và sự thuyết phục của mẹ, ba tặng tôi hộp màu vẽ “xịn xò” vì tôi thích vẽ và mơ ước có hộp màu đó. Nhà tôi cũng chẳng dư dả gì nhưng với sự chu đáo của mẹ, tôi vẫn luôn được chăm sóc, được yêu thương hết mực. Tôi ước rằng gia đình tôi không rạn nứt, sẽ luôn bên nhau cười đùa nhưng có lẽ sẽ không được nữa. Dù sao đi nữa tôi vẫn yêu thương mẹ nhất và cũng dành tình yêu cho ba chứ không ghét bỏ, vì dù thế nào đi nữa ba cũng đã sinh ra tôi và giúp mẹ nuôi tôi lớn đến bây giờ.
Con yêu mẹ và yêu cả ba nữa
Nếu được sinh ra một lần nữa, con vẫn sẽ chọn hai người làm ba mẹ của con. Ước gì ba có thể yêu thương con nhiều như mẹ, khi ấy con sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này. Ước gì ba có thể đọc được những dòng này của con rồi thay đổi bản thân để biết yêu thương con cái của mình hơn nhưng có lẽ không được rồi vì đó là ba cơ mà… một con người khô khan.
Mẹ vẫn bảo chị em tôi: “Hãy hạnh phúc với hiện tại và ngày mai sẽ là một ngày mới!” Tôi cũng tin như vậy.
Trần Nguyễn Bảo Trân (SN: 2008 – TP. HCM)
CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021”
Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021
Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi
Hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều