Bài dự thi: GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021 – Cảm ơn vợ đến hết cuộc đời!

Tôi như rơi xuống hố, lần thứ hai trong đời … tôi có thể mất vợ con. Tôi lấy lại bình tĩnh nhất trấn an tất cả, ký tên và an ủi mọi người. Một bác sĩ chạy thật nhanh, phía sau là cái băng ca bê bết máu me, kíp trực đẩy hai mẹ con về phía thang máy… 

Lướt facebook, thấy nick Vu Hoa của vợ mình, trước mắt tôi là mấy tấm ảnh của con gái, rồi nhạt nhòa những dòng trạng thái:

… Nhớ ngày nào… sau khi làm thủ tục nhập viện…. mẹ mở mắt ra, trước mặt mẹ là một màu đen tối om. Mẹ gọi bố để hỏi về con của mẹ, như có gì cứ chắn ngang cổ họng mẹ, mẹ không thốt ra được lời nào, mí mắt mẹ cứ bắt mẹ phải nhắm lại, mẹ cố vùng vẫy để gây tiếng động nhưng tay chân mẹ như có cả một khối đá đè lên, không thể nào nhấc lên được. Mẹ bắt đầu hoảng, mếu máo… mẹ cảm nhận có hai giọt nước nóng ấm từ khoé mắt mình chảy ra….

Cam-on-vo-01

Mẹ cố mở mắt thêm lần nữa thì trước mắt mẹ khung cảnh xa lạ mờ mờ hiện ra, lúc này tai mẹ đã bắt đầu nghe được một vài tiếng động xung quanh, tiếng cô y tá hỏi thăm sức khỏe của ai đó…. Mắt mẹ vẫn chưa nhìn rõ được toàn cảnh, mẹ đưa mắt tìm kiếm con nhưng không thấy. Mẹ thấy lạnh, mỗi lúc càng lạnh hơn, toàn thân mẹ run lên, hai hàm răng đánh vào nhau liên tục, mẹ cố gắng mở to mắt hơn tìm kiếm bố để hỏi về con, mẹ đưa mắt về cuối giường… Mẹ mừng rỡ! mẹ thấy dì Ba, mẹ cố gọi nhưng vẫn không thốt ra lời được, mẹ cố hết sức gọi thêm lần nữa “Chị ơi con em đâu?’’. Dì Ba nghe tiếng ú ớ từ mẹ, dì quay lại, như hiểu rõ, dì không đợi mẹ hỏi lần nữa, dì nói ‘’Con của mày nó ở phòng dịch vụ, con bé đẹp gái lắm, mắt to, tóc nhiều, mũi cao, da trắng, nó khỏe lắm, mới sinh ra là nó mở mắt láo liên kiếm mẹ hì hì. Lạnh lắm phải không? Mày sinh mổ, tình hình nguy kịch nên phải chụp thuốc mê, giờ bị lạnh do tác dụng phụ của thuốc đó, tí hết à, không sao đâu’’.

Dì Ba lại tiếp ‘‘Tí chết đấy rì ạ!’’ Dì cười trấn an mẹ. ‘’Bác sĩ bảo rì (dì) tình hình rất nguy hiểm đến tính mạng, rì bị…… may sao… chắc ông ngoại phù hộ cho mẹ con rì đấy ….’’

Nghe dì Ba nói con khỏe mạnh, mọi thứ đầy đủ, mẹ mừng rơi nước mắt… Giờ mẹ đã bớt lạnh hơn thật, mắt cũng nhìn rõ mọi vật xung quanh hơn. Mẹ nôn nao muốn gặp con, được nhìn con tận mắt cho thỏa… Nhưng mãi đến 3 hôm sau mẹ mới được gặp con. Các bác sĩ giữ lại vì mẹ còn nợ ngân hàng máu. Bố con và mọi người phải chạy đôn chạy đáo kiếm máu. May sao có cậu Út con là phù hợp, Cậu đem máu mình vào trả lại cho ngân hàng máu của BV để chuộc mẹ ra….. Thoáng cái, mà giờ con đã được tròn 10 năm rồi…

Cam-on-vo-02

…Khóe mắt tôi cũng đã trào ra những giọt nước ấm, cảm giác như giọt nước mắt ngày vợ tôi tỉnh dậy tìm con. Hôm qua 20/02 là ngày con gái chúng tôi tròn 10 tuổi.

Cách đây 11 năm, khi đang ngồi làm việc điện thoại tôi reo lên. Bên kia đầu dây là giọng run rẩy của chị Lương, dạy cùng trường với vợ tôi “Anh về nhanh đi, Hậu bị té xe nguy hiểm lắm”. Tôi đứng phắt lên….chạy. Lúc này vợ tôi mang bầu 3 tháng.

Trên đường đi dạy về chẳng may vợ tôi bị tai nạn xe do hạ canxi, bước ra khỏi phòng chụp X Quang bác sĩ nói ‘‘Chuyển lên tuyến trên đi để mong cứu lấy mẹ, chứ con là chưa chắc….’’. Cảm giác như có một tiếng nổ long trời lở đất, hai chân như lộn ngược lên trời, toàn thân tôi tê lạnh….

Với chẩn đoán nứt xương chậu, nằm bệnh viện Chợ Rẫy hai tuần vợ tôi được về. Từ đó vợ tôi nghỉ dạy 2 năm dưỡng thai với cây baton luôn bên mình.

Mới cưới nên chúng tôi phải ở nhà thuê, tôi làm xa nhà nên vợ tôi hiu hắt một mình với mấy cái đĩa nhạc Môzat, nghe nhạc Môzat sau này bé sẽ thông minh. Tôi treo cái ảnh bé trai thật to trên đầu giường với hy vọng vợ sinh con trai.

Ít hôm nữa vợ cháu sinh, đằng nào cũng vào năm cọp, hơn nữa là con gái… thôi để cho cháu nguyên con cọp. Nghe nhá: mổ vào giờ cọp – ngày cọp – tháng cọp – năm cọp’’. Bác tôi rỉ tai tôi.

Mùng 7 Tết năm 2010, tôi đưa vợ tôi vào viện để hôm “vượt cạn” theo ý muốn.

***

Từ phòng khám, Chị vợ tôi chạy ra mặt xanh như tàu lá, sụt sịt bấm điện thoại nhưng chẳng biết nói gì. Chị y tá bảo tôi mua một bọc bông gòn, lúc quay lại chị đưa cho tôi tờ giấy bảo ký tên.

– Ký cái này là nội dung gì chị? biết chuyện chẳng lành, tôi hỏi.

– Anh ghi ‘‘Tôi đồng ý để vợ tôi mổ, không có ý kiến gì!”.

– Sao lại ghi vậy chị?

– Anh ghi nhanh đi, vợ anh đang nguy hiểm lắm, nhau tiền đạo quấn cổ bé, phải mổ gấp cứu hai mẹ con. Chị nói lập cập trong hoảng loạn, chân tay run rẩy.

Tôi như rơi xuống hố, lần thứ hai trong đời … tôi có thể mất vợ con. Tôi lấy lại bình tĩnh nhất trấn an tất cả, ký tên và an ủi mọi người. Một bác sĩ chạy thật nhanh, phía sau là cái băng ca bê bết máu me, kíp trực đẩy hai mẹ con về phía thang máy.

Chết rồi! bị băng huyết ra nhiều máu lắm, phun tung tóe như cái vòi nước! Gọi cả nhà đến để tiếp máu. Chị vợ tôi gào khóc nói.

Hai mươi phút sau, y tá ẵm bé ra, cười hớn hở chị nói to ‘’Bé gái, nặng 3,2 kg nhé cả nhà, xinh lắm, mũi cao, mắt to… đen’’.

Chị đi qua mặt tôi, nghĩ chắc con ai đó… và chị ấy cũng đang nói với ai chứ không phải mình. Tôi đứng chôn chân nghĩ điều tồi tệ với hai mẹ con trong phòng mổ.

Tóc xoăn tít giống hệt anh à! Huân em vợ tôi nói.

Sao nhanh vậy….? Tôi giật mình quát!

Linh cảm tôi trỗi dậy… sợi dây vô hình nghĩa phụ tử rung lên khiến tôi chạy theo chị y tá, tôi thấy dòng chữ “con sản phụ Vũ Thị Yến Hậu” trên cái vòng đeo ở tay cháu…Người tôi lạnh toát vì đây chính là con mình. Một khối sức ỳ ngàn tấn trong tôi tan biến….

Nó đang mở mắt kiếm bố kìa. Chị dâu cả cười bảo. Lúc này là 09h40.

Cam-on-vo-03

Chỉ có Huân em vợ tôi là cùng nhóm, nên trả cho bệnh viện được một đơn vị máu, còn nợ lại một. Hai mẹ con phải nằm riêng để khử trùng vết thương, Thiếu hơi ấm của mẹ, bé uống sữa hộp, vì vậy mà ba tháng tuổi cháu bỏ bú mẹ.

Từ lúc mang bầu đến lúc sinh con gái tôi, vợ tôi là người cơ cực và chịu nhiều hiểm nguy nhất, có lúc tưởng như mất hết tất cả, kể cả tính mạng của hai mẹ con. Nhưng nghị lực phi thường đã giúp hai lần vượt cạn đều may mắn “Mẹ tròn con vuông”, phụ nữ sinh mổ cả hai lần nên hao tổn về sức lực, về già chắc chắn sẽ không tốt cho sức khỏe. Trời thương nên sau khi chào đời các con tôi đều khỏe mạnh, đó cũng là niềm vui, niềm an ủi lớn lao nhất của vợ tôi.

Cam-on-vo-04

Hiện tại các con còn nhỏ, các cháu tuổi ăn tuổi lớn, tôi công tác xa nhà quanh năm, gia đình chịu cảnh “một chốn hai quê”, nhưng tôi tin là gia đình mình sẽ sớm đoàn tụ, chị cả By và em trai Mickồ sẽ khôn lớn trong vòng tay của bố mẹ. Mỗi ngày, vợ tôi một nách hai con thơ, đi dạy học cách nhà 20km, khó khăn cơ cực trăm bề. Bởi thế, trong lòng tôi lúc nào cũng còn nợ vợ mình một lời cảm ơn. Chắc…… nợ hết cả cuộc đời này.

Lê Văn Tám (TP. HCM)

CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021” 

Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021

Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.

Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi

1.5 2 Phiếu bầu
Đánh giá bài viết
Đăng ký
Thông báo về
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bình chọn nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các bình luận
Huỳnh Phạm Đan Thanh
Huỳnh Phạm Đan Thanh
1 year ago

Bài viết hay, lời văn súc tích mang đậm tình nghĩa vợ chồng sâu nặng của tác giả.

1
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luậnx