Mẹ chết lặng người nhưng không cho phép mình gục ngã lúc này. Mẹ còn phải đưa bố về, không thể để bố lạnh lẽo nơi đất khách quê người được. Còn một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng muốn bố được về nhà cho ấm nhà ấm cửa. Như hiểu được ý nguyện của mẹ cũng là tâm nguyện cuối cùng của cuộc đời, phép màu đã xảy ra. Bác sĩ cố gắng sốc điện tim một lần nữa thì bố tỉnh, các bác sĩ cũng cố gắng hết sức để bố đủ sức khỏe về với gia đình.
Lại một năm nữa trôi qua mà không có bố bên cạnh. Con gái nhớ bố rất nhiều bố ơi!
Thấm thoắt đã bốn năm bố đi xa, mọi thứ đã trở lại với cuộc sống bình thường. Ba đứa con gái của bố cũng đã yên bề gia thất như ý nguyện của bố. Bố như là một phần ký ức đẹp là một góc nhỏ trong trái tim chúng con.

Một buổi trưa nắng gắt con đang trên đường về nhà bỗng chợt nhìn thấy chú thu tiền điện thoại mặc chiếc quần nâu với áo đồng phục màu cam nhạt, chẳng có gì đáng chú ý nếu như không phải vì cái bộ đồng phục ấy giống bộ đồng phục của bố ngày xưa, dáng người chú ấy cũng giống bố nữa. Chỉ có điều vai áo của chú đã sờn, quần của chú đã bạc màu. Con bần thần. Con đi chậm chậm lại ngắm chú. Như ngắm chính bố ngày xưa. Bất chợt hai hàng nước mắt tuôn rơi…
Bố của con ngày xưa cũng vậy. Chẳng quản nắng mưa cứ rong ruổi hang cùng ngõ hẻm đến từng nhà thu tiền điện thoại, hay những buổi quá trưa bố tranh thủ chạy về nhà ăn vội bát cơm rồi lại đi ngay. Mẹ bảo sao anh không ghé quán kiếm gì ăn chứ. Bố bảo tranh thủ đi giấc trưa người ta có nhà mới thu được.
Là trụ cột trong gia đình nuôi đàn con nhỏ đang tuổi ăn tuổi học nên trách nhiệm cơm áo gạo tiền khiến bố già hơn tuổi. Da bố rám nắng, bàn tay thô ráp vì sương gió. Bố luôn động viên con gái phải học để lớn lên có công ăn việc làm tốt, không phải dầm sương dãi nắng như bố. Bố bảo phải cố gắng con ạ, như bố ngày xưa điều kiện không có bố học có hết lớp hai, nên giờ đi làm bố phải cố gắng để nuôi chị em mày ăn học cho đến nơi đến chốn.
Năm tháng trôi qua, ba chị em tôi lớn lên bằng tình thương yêu của bố mẹ, rồi đi học ra trường lập gia đình. Bố vẫn cần mẫn với công việc của mình. Chưa một phút giây thảnh thơi an nhàn.
Rồi bố bị bệnh. Bố bị ung thư dạ dày. Ngày nhận kết quả xét nghiệm sinh thiết dưới Sài Gòn em tôi gọi điện về bảo thấy bố khóc khi ra khỏi phòng hội chẩn. Là đàn ông không cho phép mình được khóc nhưng không ai là không gục ngã khi biết mình mang án tử. Vì phải chờ xếp lịch mổ với lo giấy tờ. Bố xin về thu nốt tiền điện thoại tháng đó rồi đi chữa bệnh. Chẳng ngờ đâu đấy là lần thu tiền điện thoại cuối cùng của bố tôi.
Bố vào 8 đợt hóa chất mỗi đợt cách nhau 20 ngày, bố không bị rụng tóc nhưng ảnh hưởng của những lần vào thuốc làm bố kiệt sức. Dạ dày của bố bị cắt đi 2/3, rồi tác dụng phụ của thuốc làm bố mất vị giác, tê chân tay, mệt mỏi…
Rồi bố cũng được xuất viện, niềm vui chưa được bao lâu thì bệnh tái phát trở nặng hơn. Bố được chuyển từ cơ sở 1 của bệnh viện ung bướu sang cơ sở 2 điều trị bệnh nhân nặng. Sức khỏe của bố xuống từng ngày từng giờ. Bố gầy đi trông thấy, cơ thể không tiếp nhận thức ăn nữa. Có những ngày mẹ gọi “facetime” nhìn bố mà xót xa, không nhận ra bố. Bố tôi nằm đấy da bọc xương, xung quanh là đủ thứ dây truyền, duy chỉ có niềm hy vọng là còn rực sáng trong mắt bố. Tôi gọi điện lần nào bố cũng bảo không sao, cứ ở nhà lo cho con cái đi, dưới này đã có em với mẹ rồi.
Ung thư tàn phá cơ thể bố, đau đớn nhưng chưa bao giờ bố than ra miệng, lúc nào đau quá bố chỉ nhăn mặt nhíu mày. Rồi tần suất nhíu mày nhăn mặt của bố tăng dần đủ biết bố đau đến nhường nào. Bác sĩ đề nghị cho bố sử dụng moocphin cho đỡ đau, nhưng bố từ chối. Bố vẫn hy vọng mình sẽ khỏi bệnh về nhà lo cho gia đình và những đứa con của mình. Bố vẫn luôn rất lạc quan vào ngày mai tươi sáng.
Bố được xếp lịch mổ lần hai, trước khi lên bàn mổ bố vẫn còn hy vọng nhiều lắm. Bố bảo mẹ “anh mổ lần này (mở đường truyền thức ăn) rồi anh mổ thêm lần nữa (cắt khối u) rồi ta về nhà”. Mẹ trấn an tinh thần và động viên bố, cầu nguyện những điều may mắn tốt đẹp nhất đến với bố…Nhưng may mắn đã không mỉm cười với bố và cả gia đình tôi.
Cánh của phòng mổ khép lại. Mẹ dỡ gói phở đã nguội lạnh, gắp vội vài miếng lấy sức. Bỗng loa bệnh viện vang lên “Người nhà bệnh nhân Nguyễn Văn Việt đến ngay phòng mổ”. Mẹ vội vã buông đũa lao đi. Bác sĩ mở cánh cửa, gương mặt mẹ tái nhợt, bố nằm đó, bất động, toàn thân bố tím tái. Bác sĩ trao đổi nhanh về diễn biến bệnh tình và ca mổ, tai mẹ ù đi. Bố đã đi!!!
Mẹ chết lặng người nhưng không cho phép mình gục ngã lúc này. Mẹ còn phải đưa bố về, không thể để bố lạnh lẽo nơi đất khách quê người được. Còn một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng muốn bố được về nhà cho ấm nhà ấm cửa. Như hiểu được ý nguyện của mẹ cũng là tâm nguyện cuối cùng của cuộc đời, phép màu đã xảy ra. Bác sĩ cố gắng sốc điện tim một lần nữa thì bố tỉnh, các bác sĩ cũng cố gắng hết sức để bố đủ sức khỏe về với gia đình.
Chuyến xe cấp cứu lao vun vút trong đêm đưa bố về nhà.
Nơi ấy có anh em ,làng xóm.
Nơi ấy có các con các cháu đang chờ.
Nơi ấy có đất mẹ ôm bố vào lòng….
Nguyễn Thị Thu Huyền (Lâm Đồng)
CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021”
Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021
Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi
- Gà xốt nướng Tokbokki ngon bùng vị giác
- Siêu mẫu Thanh Hằng “tái ngộ” NTK Đỗ Mạnh Cường sau 10 năm
- Tung ra MV Ngã rẽ mưa – Nguyên Vũ thực hiện lời hứa “1 tháng ra 1 MV”
- BAEMIN đồng hành cùng trung ương đoàn hỗ trợ người dân khó khăn trong bối cảnh bình thường mới
- Vietnam Golf Coast đặt mục tiêu tạo dựng Thế hệ Vàng cho Golf Việt Nam