Bài dự thi: GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021 – Bởi yêu thương là không từ bỏ

…ơn trên còn thương sót, sau tiếng thé rất nhỏ, con mở dần mắt ra nhìn thế giới này. Đôi môi chúm chím kiếm tìm bầu sữa là dấu hiệu cho thấy con đồng ý ở lại trần thế.

Con trai yêu quý!

Cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, cô thực sự vẫn còn rùng mình vì những tưởng gia đình mình đã vĩnh viễn mất con. Nỗi lo sợ trong cô dường như hãy còn nguyên khi mường tượng về những phút giây cả nhà ta cùng chạy đua với tử thần để giựt giành cho con từng hơi thở yếu ớt.

boi-yeu-thuong-01
Bé Gia Bảo dùng máy trợ thở sau sinh

Con ơi, cô viết thư này khi con đã biết chạy nhảy, vui đùa, nô giỡn. Không gì tả được nỗi vui và niềm hạnh phúc tột bực nơi cô khi mỗi sáng thức giấc vẫn còn được nhìn thấy con bên mình. Gương mặt con non xanh, ánh mắt trong veo, đôi má bầu bĩnh thơm phức mùi yêu dấu. Duy chỉ có tiếng gọi cô là con vẫn chưa thể cất lời, dù cả nhà đã kiên nhẫn dạy con bi bô mỗi ngày. Một đứa trẻ ba tuổi mà vẫn chưa biết nói thì chậm thật con nhỉ. Nhưng không sao, nhà mình đều không ai trách con. Bởi hơn hết chúng ta đều hiểu, cái cách con đến với thế giới này đã không giống lẽ thường.

Mang bầu con ở tháng thứ tám thì mẹ con mắc bệnh sốt rét, phải nhập viện trong nỗi hoang mang tột độ của gia đình. Cái lắc đầu “khó nói lắm” của bác sĩ khiến ông bà nội con suy sụp, thất kinh. Cũng dễ hiểu thôi vì nhà mình vốn mỏng người, thưa cháu: Con là đứa cháu nội và là cháu trai đầu tiên của ông bà.

Vậy là chưa mở mắt chào đời con đã theo mẹ vào viện. Người ta đã tiêm những liều thuốc đắt đỏ để nuôi dưỡng và tạo một tấm lá chắn khả dĩ để bảo vệ con. Nhưng con không thể nào chống chịu được lâu hơn với lũ vi rút chỉ chực xé và lao vào tấn công con yếu ớt và cô thế. Con đã đòi ra ngoài sớm. Mẹ con được đưa lên bàn sinh khi người đã mệt lả vì những cơn nóng lạnh đến rồi đi. Không đủ sức sinh con ra, người ta bắt buộc phải dùng máy hút trợ lực. Và thằng cu tí của cô được chào đời. Khi trống ngực mọi người đập dồn dập vì không nghe tiếng khóc của đứa bé, con đã kịp ré lên một tiếng kêu lạ lẫm, nhỏ đến mức người ta phải hoàn toàn lặng thinh trong không gian tĩnh mịch mới nghe được chút âm thanh hệt như từ đâu vọng lại để rồi không cất lên bao giờ nữa.

Nhưng ơn trên còn thương sót, sau tiếng thé rất nhỏ, con mở dần mắt ra nhìn thế giới này. Đôi môi chúm chím kiếm tìm bầu sữa là dấu hiệu cho thấy con đồng ý ở lại trần thế.

Dầu là vậy, sinh mệnh con lúc ấy, chưa ai dám lấy gì làm bảo đảm. Con được đưa vào phòng hấp điện ngay sau sinh. Đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn bị bịt mắt để ngâm ánh sáng trong lồng kín. Mẹ con còn yếu, bà nội phải kề bên chăm nom. Cha con và cô Hai thay phiên nhau túc trực trông chừng con mong manh qua từng hơi thở. Con khóc ngặt suốt những ngày dài đằng đẵng; cha và cô Hai cũng mỏi mòn theo từng giấc ngủ chập chờn. Có lúc cô Hai gục luôn vào lồng hấp. Nhìn dải băng mắt tuột đến mũi thằng bé có gương mặt nhỏ thó, bất kỳ ai nhìn vào cũng thấy xót xa. Cũng có lúc con lịm đi, hai mắt đứng tròng và cơ thể bất động. Cô Hai khóc hết nước mắt. Cha con là đàn ông, mạnh mẽ lắm hai mắt vẫn đỏ hoe, chỉ còn biết thì thầm to nhỏ bên mặt kính: Con yêu, xin đừng bỏ cha mà đi.

Dường như con nghe thấy nên bắt đầu động đậy. Nhịp tim khiến lồng ngực phập phồng trở lại. Mọi người thay phiên nhau mớm sữa cho con. Từng giọt từng giọt nâng niu. Mỗi một giọt sữa con ti là mỗi một giọt nước mắt cha con rơi xuống.

boi-yeu-thuong-02
Bé Gia Bảo và cha ngà còn ở bệnh viện Nhi Đồng 1

Tết năm đó con nằm lại bệnh viện. Con vẫn nhỏ bé, hay khóc ngặt vì thường mất thở ngắn, phải phun khí dung ngày hai lượt và dùng máy trợ thở hàng ngày. Nhìn hai sợi dây lòng thòng nối với máy thở đưa vào mũi đứa trẻ sơ sinh, con ơi, thật không gì có thể diễn tả hết nỗi đau đớn xót xa của những người yêu thương con nhất. Cô đã mong mình có thể chịu thay con. Nhưng cô có thể làm gì đây, ngoài nhìn con qua màn ảnh? Để con được chăm sóc tốt nhất, cô phải gạt qua hết để tập trung kiếm tiền. Có những đêm tan ca về khuya, cô nằm nhưng vẫn chẳng cách nào ngủ khi nghĩ đến đứa cháu tội nghiệp của cô, sinh mệnh có khi như đèn treo trước gió.

Con càng ngày càng èo uột khi nằm ở viện tỉnh, buộc lòng cả nhà phải nghĩ đến đường đưa con lên tuyến trên. Bác sĩ không cho con đi, họ hứa sẽ điều trị được. Nhưng nhà mình không thể chờ ngày qua tháng lại để chỉ nhìn con càng lúc càng yếu dần. Cô Hai nhất quyết phải chuyển con lên viện nhi. Phía viện tỉnh đòi ký bảo lãnh để họ không phải chịu trách nhiệm nếu con gặp điều gì bất trắc. Con trai của cô! Cha con đã giằng xé tâm can nhường nào khi ký tờ giấy đó hẳn là chẳng bao giờ có ai hiểu được đâu.

Con được đi xe vào bệnh viện nhi thành phố vào một buổi chiều. Bác sĩ viện nhi mắng chúng ta té tát vì đã để con viêm phổi nặng đến thế mới chuyển tuyến. Bị mắng thế mà cả nhà lại vui. Vui vì họ còn quở trách nghĩa là còn có cách điều trị cho con và con sẽ còn một cơ hội ở lại thế giới này.

Suốt những ngày sau đó hẳn là những ngày dài. Những cuộc điều trị thăm khám diễn ra trong tình trạng bệnh viện quá tải. Cha mẹ con phải nằm vạ vật, chen chúc trong tập thể người dày như kiến cỏ, bức bối và ngột ngạt để chăm con. Nằm ở viện nhi một thời gian thì con được chuyển viện. Con là trường hợp đặc biệt được bệnh viện Phạm Ngọc Thạch tiếp nhận thời điểm đó khi chưa đủ mười hai tháng tuổi, một ca bệnh nhi quá nhỏ hiếm hoi ở bệnh viện này từ trước đến giờ.

Con khóc nhiều hơn khi kim tiêm thít hẳn vào cánh tay bé tẹo để y bác sĩ tiêm kháng sinh ngày hai lần. Nhìn chiếc khăn sữa bọc lấy tay kim, cô tưởng chừng không thể chịu đựng được. Cánh tay non mềm sưng tấy vì bị găm kim nát bấy, con khóc con đau, đêm đêm con giật mình thức giấc thét gào. Cha con phải dỗ dành con từng đêm.

Con là đứa trẻ không mến mẹ cũng không dùng sữa mẹ. Con chỉ chịu ngủ khi nằm trên tay và được cha ru. Vậy là trong suốt hai năm con nằm viện rồi chuyển viện, cha con đã gần như thức trắng để pha sữa, thay bỉm và chăm dỗ con quấy khóc. Cũng chính người đàn ông ấy phát nguyện ăn chay cả một năm ròng để chỉ xin điều an lành cho con. Con ơi, mai này con lớn, hãy nhớ lấy công ơn trời biển của cha con. Ngày có con, người đàn ông ấy mới tròn 22 tuổi.

boi-yeu-thuong-03
Bé Gia Bảo thời gian sau ra viện

Con trai! Con giống như một công trình mà nhà mình đã chắt chiu xây bằng tất cả tình yêu thương lớn nhất. Chúng ta chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có thể giữ được con. Con là kết tinh của tình yêu và sẽ luôn được bảo vệ bằng tình yêu trọn vẹn.

Cô gửi bức thư này đến con, nếu mai này đọc được, mong con càng mạnh mẽ và biết yêu thương. Hãy trân quý sinh mệnh con. Đó là nỗ lực hết mình của những người luôn sẵn lòng hy sinh để cho con sự sống. Bởi yêu thương chính là không từ bỏ, con à!

Hồ Thị Linh Xuân (Sóc Trăng)

CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021” 

Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021

Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.

Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi

4.5 2 Phiếu bầu
Đánh giá bài viết
Đăng ký
Thông báo về
guest
3 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bình chọn nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các bình luận
Huỳnh Long
Huỳnh Long
1 year ago

Chúc con luôn mạnh khỏe.

Ly Ly
Ly Ly
1 year ago

❤️❤️❤️

Mỹ Linh
Mỹ Linh
1 year ago

Chúc con luôn mạnh khỏe nhé con trai <3

3
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luậnx