Hôm rồi, thấy vợ đứng tần ngần trước gương, tay mân mê từng vết da bị rạn sau khi sinh bé Thỏ, đột nhiên nói: “Mấy vết này xấu quá, em chẳng còn dám mặc đồ bơi, hay em đi thẩm mỹ cho đẹp anh nhỉ?”. Anh mỉm cười nói tùy vợ quyết định, vì anh biết dù vợ có thay đổi ra sao, vợ vẫn luôn đẹp trong mắt anh.
Năm nay chị vừa tròn 31 tuổi, khi sinh đứa con đầu lòng, từ lúc mang thai, cơ thể đã xuất hiện chằng chịt những vết rạn, từ bụng tới đùi. Ban đầu, chị lo lắng nghe ai mách gì cũng tìm xài, từ dầu dừa đến kem chống rạn, nhưng những dấu vết chẳng đỡ bao nhiêu, cứ lan dần tạo thành những đường “xù xì” xấu xí. Đến nay, bé Thỏ đã 2 tuổi mà bụng với đùi vẫn hằn nguyên vết rạn khiến chị tự ti vô cùng, chẳng còn dám mặc váy ngắn hay hãnh diện bận bikini như trước nữa.
Anh nhìn chị suýt xoa trước gương, vừa thương vừa buồn cười, nhắc vợ: “Nếu em thích anh sẵn sàng bỏ tiền cho em đi phẫu thuật thẩm mỹ để đẹp hơn. Tuy nhiên, anh yêu những vết rạn ấy của em vì nó nhắc nhở anh, em đã vất vả ra sao để sinh cho chúng mình một thiên thần bé bỏng”.
Là người cùng vợ trải qua những cơn ốm nghén, có lần nửa đêm vợ thèm chân gà cứ trằn trọc khó ngủ, anh phải bật dậy đi mua bằng được, nên anh hiểu phụ nữ mang thai vất vả nhường nào. Sợ nhất có lần chị dọa sẩy, máu són ra váy, anh vội vội vàng vàng bắt taxi đưa chị đến bệnh viện, rồi bế vào tận phòng cấp cứu, đến khi bác sĩ báo tình hình ổn định, ông bố trẻ mới an tâm chợp mắt trên băng ghế bên ngoài.
Đối với anh, vợ khỏe, con ngoan là điều hạnh phúc lớn, chẳng hiểu sao chị em cứ phân vân chuyện xấu đẹp, nào là sau sinh tóc rụng, người béo mũm, xồ xề, da sạm và đặc biệt bị rạn da. Thế là thi nhau tìm cách khắc phục, có lần vợ vác về cả cái máy chạy bộ to oành, anh phải bê từ từng trệt lên lầu 4 để sáng sáng vợ có máy tập, đâu chừng dăm bảy ngày, máy lại vứt xó vì vợ cho con bú mệt chẳng còn sức mà tập tành. Hoặc thỉnh thoảng, anh sẽ lại nghe vợ ca bài ca chồng chị A ngoại tình, chồng cô C bỏ nhà theo gái vì hai chị không còn trẻ đẹp như người ta, ai cũng sinh xong, xồ xề xấu xí, chồng đi kiếm mối “ngon” hơn.
Anh lại kiên nhẫn giải tỏa ngờ vực, chứng minh anh không thích “ăn chả” như ai kia: “Em thử nghĩ xem, nhiều phụ nữ cho dù không sinh con, vừa đẹp vừa trẻ chồng vẫn đi ngoại tình đấy thôi. Khi đàn ông họ không còn thích, sẽ có nhiều lý do. Không phải do phụ nữ xấu xí sau sinh mà do lòng dạ người đàn ông đã thay đổi, nên đừng lo lắng anh mèo mỡ ngoài kia, hay lo sợ những cô gái xinh đẹp làm anh mờ mắt”.
Để chứng minh bản thân không quan tâm những vết rạn trên bụng vợ, anh ôm bé Thỏ, đặt tay con lên bụng mẹ rồi thủ thỉ: “Lúc trước Thỏ ở trong bụng mẹ này, Thỏ đạp mẹ này, từ lúc có Thỏ bụng mẹ có nhiều vết hằn như này này. Vết rạn lan ra xíu là Thỏ lớn thêm một xíu, cuối cùng có hẳn một thiên thần Thỏ chào đời đến với ba mẹ đó”.
Chị nhìn hai ba con xoa bụng mỡ của mình rồi bật cười, hơn ai hết, chị hiểu niềm hạnh phúc to lớn khi cảm nhận con đang lớn lên từng ngày, sự háo hức, yêu thương ấy khiến những vết rạn da không còn quan trọng. Với chị, vết rạn thể hiện điều thiêng liêng và lớn lao hơn rất nhiều, ấy là có một sinh linh đang hình thành, lớn lên và chuẩn bị cất tiếng khóc chào đời. Nghe hai cha con đùa với cái bụng mỡ của mình, chị chẳng còn bận tâm đến những vết hằn xấu xí ấy nữa.
Riêng anh, anh hiểu vợ đã hy sinh ra sao. Từ hồi con gái, bụng chị phẳng, eo thon, da mềm mịn, thế mà sau khi sinh, chị tăng cân, da nhăn hơn, rạn da xuất hiện nhiều, bận chăm con nên chị chẳng có thời gian ăn vận, chải chuốt, nên kém sắc hơn xưa. Anh tự nhủ, vợ đã hy sinh nhiều, bản thân còn đi mèo mả gà đồng bên ngoài thì sao dám đối mặt với chị mà sống. Anh tập yêu những thay đổi mới từ vợ, tập yêu cái bụng ngấn mỡ, tập yêu những vết rạn sau sinh và cười hề hề khen vợ đẹp mỗi lần chị ca thán: “Bụng em rạn chằng chịt chán ghê nơi!”.
Ngọc Bút