…Thế là tôi quyết định dành thời gian để ghi lại tất cả những điều kỳ diệu về mỗi đứa con của mình. Đó là những điều thầm kín, sâu lắng tận đáy trái tim mà chẳng phải dễ dàng thốt ra mỗi ngày trước mặt các con.

Có lẽ khi bắt đầu biết nhận thức, bất cứ đứa trẻ nào cũng đều muốn hỏi cha mẹ, những người thân của mình về lý do tại sao chúng được sinh ra; hồi nhỏ chúng có khó nuôi không hoặc những tính nết dễ yêu hay tật xấu nào của chúng khiến người xung quanh ấn tượng…? Các con tôi cũng thế! Chúng đã từng đặt hàng trăm câu hỏi, thắc mắc về chúng để tôi giải đáp. Nhưng đôi khi những câu hỏi bất chợt của chúng cũng khiến tôi “cứng họng” vì quá khứ đâu phải lúc nào cũng hiển thị rõ ràng trong tôi.
Thật ra tôi đã từng làm điều này với mỗi đứa con khi bắt đầu mang thai chúng. Nhưng rồi những bận bịu, lo toan khi phải một mình chăm sóc các con đã làm dang dở mọi câu chuyện của tôi dành cho chúng. Cho đến ngày mẹ tôi mất, chúng tôi tìm được trong mớ ngổn ngang đồ đạc của bà một quyển sổ bé bằng lòng bàn tay. Thật ngạc nhiên đến bất ngờ, đó không phải là sổ ghi nợ hoặc di chúc chia tài sản cho các con mà là những dòng “nhật ký” của bà cho các con.
Gọi là “nhật ký” cho hình tượng chứ mẹ tôi vốn ít học, bà đâu đủ câu chữ văn hoa bóng bẩy như những người mẹ có học khác để diễn tả hết tâm sự, những lời nhắn nhủ của bà đối với chúng tôi! Chỉ là những câu chữ ngắn gọn khi bà dặn chúng tôi “phải yêu thương nhau, đừng vì một chút tài sản nhỏ mọn mà xâu xé, giành giật nhau làm mẹ phải đau lòng nơi chín suối”…. Những dòng chữ của mẹ tôi, nguệch ngoạc, xấu lắm, cũng chỉ vài chục trang giấy đã ngả vàng, nhưng đã khiến chúng tôi rơi lệ khi đọc chúng…

Giờ đây, khi đã là mẹ của hai đứa con gái, Bảo Trân và Thảo Nguyên, tôi cũng muốn gởi gắm tất cả tâm sự cho con, viết lại những gì liên quan đến con để sau này chúng cũng sẽ hiểu được phần nào thời điểm xã hội, hoàn cảnh ra đời của chúng, những chuyện vui buồn của chúng thời thơ ấu…. Công tâm mà nói hai đứa con gái của tôi đều không xinh đẹp lộng lẫy như con người khác. Nhưng đối với tôi, chúng là báu vật, là tất cả những gì quý giá nhất mà cuộc đời đã trao tặng cho tôi.
Tôi còn nhớ khi trên giường sinh, tôi nghe tiếng khóc oe oe chào đời của chúng, câu hỏi đầu tiên tôi hỏi vị bác sĩ đỡ đẻ cho tôi là “bác ơi, con tôi có lành lặn, đầy đủ tay chân không ạ?” Chỉ cần nghe câu “yên tâm chị ơi, con chị bình thường” là bao nhiêu sự đau đớn xé thịt gần như tan biến. Bây giờ, trải qua bao nhiêu khó nhọc, vất vả nuôi dưỡng, các con tôi đều đã lớn, rất ngoan ngoãn, biết vâng lời. Tôi chỉ cần có vậy, không mong gì hơn!

Những ngày cả nước bắt đầu thực hiện sống cách ly, tôi dành nhiều thời gian trong ngày để viết nhật ký cho các con. Những tưởng không thể nhớ hết những gì đã xảy ra hơn hai chục năm qua, thế nhưng vừa cầm bút lên là bao nhiêu kỷ niệm đầy ắp chợt ùa về như chuyện mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Cũng như mẹ, tôi viết tay chứ không “gõ bàn phím” vì tôi tin rằng những dòng chữ này sẽ là tài sản vô giá với các con vì trên đời này chỉ có một bản duy nhất được viết từ trái tim một người mẹ với tình yêu vĩnh cửu dành cho con, không bao giờ thay đổi.
Tôi không phải là nhà văn, nhưng mỗi ngày tôi vẫn cố gắng nhớ và hý hoáy viết theo cảm xúc của mình. Lạ lùng thay, dù trong đời thật, mẹ con vẫn có những hục hặc lớn nhỏ, tôi vẫn có những lúc lớn tiếng với con, nhưng sao khi đặt bút xuống viết cho con, tình mẫu tử thiêng liêng đã giúp tôi tràn trề xúc cảm, không hề quên một chi tiết nào, dù thật nhỏ của hai giọt máu này. Từ lúc đau đẻ, chuyển dạ của tôi với hai đứa cũng khác nhau hoàn toàn cho đến sự hình thành tính cách của từng đứa cũng không hề giống nhau, dù chúng được chăm sóc, dạy dỗ từ cùng một người mẹ với cùng một cẩm nang nuôi dưỡng giống hệt nhau. Thế mới biết mỗi đứa con là một sự kỳ diệu của tạo hóa dành cho bạn, sao không yêu được phải không, dù lắm lúc con cái cũng làm chúng ta đau lòng đến rơi nước mắt!

Hơn một tuần trôi qua, nhật ký cho con gái lớn đã đi được gần một nửa với 58 trang! Wow, thật tuyệt, ngồi đọc lại mà chớm rưng rưng! Xem ra những ngày sống cách ly của tôi đã không uổng phí. Cố gắng lên, ngày hôm sau sẽ viết nhiều hơn với tốc độ nhanh hơn. Yêu con quá!
NGUYỄN ĐỖ THỊ VIỆT HƯƠNG (Hiệp Bình Chánh, Thủ Đức)
BEAUTYLIFE CHÍNH THỨC PHÁT ĐỘNG CUỘC THI VIẾT “NHẬT KÝ 15 NGÀY SỐNG CHẬM” TỪ NGÀY 1-4 ĐẾN HẾT NGÀY 30-4-2020 Beautylife chính thức phát động cuộc thi viết “Nhật ký 15 ngày sống chậm” với những câu chuyện, mẩu chuyện, đoạn văn, hình ảnh ngộ nghĩnh về những gì bạn đã trải qua, là góc nhìn của bạn trong những ngày nghỉ dịch covid-19, đó cũng có thể là suy ngẫm, chiêm nghiệm của riêng bạn khi thực hiện “cách ly xã hội”. Bài viết của bạn có thể lan tỏa sự tích cực đến cộng đồng và đặc biệt là may mắn nhận được những giải thưởng hấp dẫn từ BTC. Thông tin chi tiết tại: https://songdepvn.vn/UserClient/Rules |
- Bật mí về chiếc túi được Minh Tú, Thùy Tiên, Phí Phương Anh, TyhD Thùy Dương… săn đón
- Bánh trung thu Breadtalk vui Tết đoàn viên- trọn tình thân
- Thư giãn trong những hồ bơi có tầm nhìn độc đáo ở Việt Nam
- Khu nghỉ dưỡng Sol by Meliá thứ 2 tại Việt Nam sẽ ra mắt vào quý IV/2023
- The Anam giới thiệu các liệu trình chăm sóc spa 12 con giáp