Mẹ kể mình sinh non, mới hơn bảy tháng đã cất tiếng khóc chào đời nên ốm o, oặt ẹo từ nhỏ. Bố mẹ mình đều là giáo viên, lương “ba cọc ba đồng” nhưng đã vượt qua mọi khó khăn, vất vả để chăm sóc, nuôi dưỡng mình khôn lớn. Mình cũng tự nhận thấy mình chẳng dễ dàng để vượt qua mọi thứ bộn bề trong cuộc sống. Mình thấy mình thật sự yếu ớt, không chỉ ở thể chất mà ở cả tâm hồn.

Là con gái, đến giờ này đã gần 30 tuổi, nhưng mình chưa bao giờ cầm đến cây son. Phải chăng vì mình tự ý thức mình chẳng xinh đẹp nên nỗi mặc cảm, tự ti lớn lao đã khiến mình ngủ quên giấc mơ “là con gái”. Mình chẳng tốn tiền vào quần áo, son phấn; quanh năm chỉ quen thuộc với vài cái áo sơ mi cổ lỗ. Nhưng có sao đâu vì mình cũng chẳng có gì nổi bật, học bình thường, đủ để lên lớp.
Ra trường, mẹ cũng chạy vạy xin được cho mình một chỗ làm với mức lương “đủ đổ xăng”. Vậy mà đôi khi cũng bị “người ta” mắng vốn với mẹ; thậm chí dọa cho nghỉ khi công ty gặp khó khăn. Mình cũng hiểu mình chậm chạp, xấu xí, vụng về, khép kín… nên không dễ dàng thăng tiến trong công việc. Sức khỏe của mình cũng không tốt nên mình luôn làm những người thân phải lo lắng, quan tâm. Nhìn những bạn cùng trang lứa, thậm chí ngay nhỏ em gái ruột mặc sức tung tăng lụa là, quần này áo nọ, bạn bè tưng bừng… đôi khi mình cũng tủi thân, muốn khóc, muốn làm một cái gì đó thật tiêu cực. Nhưng mình nghĩ đến mẹ, đã vất vả cả đời cho mình. Đến giờ này đã về hưu năm sáu năm mà vẫn tất tả tìm việc này việc nọ để lo cho cả gia đình.

Nhưng có phải “bụt nhà không thiêng” hay sao khi mẹ có an ủi, động viên mình ngàn lần, chở che, bảo bọc cho mình tất cả, mình vẫn “không chịu lớn”! Mình cứ giấu mình trong vỏ ốc, cả ngày “câm như hến”, chẳng bao giờ mở miệng lấy một câu. Nhưng có phải mình không hiểu biết, vô tâm hay ích kỷ đâu! Mẹ nhận xét mình tinh tế, biết quan sát, nhận xét, sống có hậu lắm mà! Vậy mà mình vẫn mãi cô đơn, chỉ có một mình mẹ là bạn, là mẹ, là chỗ dựa cho mình.
Trong những ngày giãn cách xã hội, mình lao đầu vào đọc sách để giết thời gian. Thật ra đọc sách cũng là một trong những thú vui của mình vì mình đâu có bạn, đâu thích la cà. Từ nhỏ mình đã nghe mẹ dạy: “Có hai thứ đáng giá hơn với năm tháng: sách cổ để đọc và bạn cũ để cùng vui” hoặc “Tuổi thơ không có sách cũng giống như bị đuổi khỏi cái nơi thần kỳ mà bạn có thể tới và tìm được niềm vui quý hiếm nhất”. Nhưng mình thích nhất câu “Căn phòng không có sách giống như thân thể không có linh hồn” vì “sách là những người bạn đồng hành không bao giờ từ bỏ ta”. Vì thế có bao nhiêu tiền dành dụm được mình đều dùng để mua sách.


Bình thường mình cũng bận đi làm nên không phải là con mọt sách, nhưng thời điểm này, trong lúc thư thả vì con virus lạ, mình lại tìm đến sách như một phương thuốc để trị căn bệnh thời gian. Mình đã lục lọi khắp ba tủ sách và ngấu nghiến, nào “Khổng Minh Gia Cát Lượng”, “Tây du ký”, đến “Kính vạn hoa”, “Mắt biếc”, “Cô gái đến từ hôm qua”, “Giai nhân”… dù có những quyển mình đã đọc nhiều lần. Đang tìm kiếm một quyển sách nào mình còn bỏ sót chưa đọc thì tình cờ mình nhìn thấy quyển “Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng” với hình bìa là Nick Vujicic. Có lẽ giờ đây trên thế giới tên tuổi của anh chàng khuyết tật này đã lừng lẫy lắm rồi.
Mình từng nghe nhiều bài diễn thuyết của anh trên các trang mạng và khâm phục con người đầy chí khí này. Sinh ra dường như không phải là người bình thường, Nick không có cả tay lẫn chân. Cuộc đời anh tưởng chừng như là phế nhân, là gánh nặng của gia đình, người thân và xã hội. Nhưng Nick đã vượt qua tất cả nỗi đau để trở thành người truyền cảm hứng đặc biệt, là một diễn giả nổi tiếng thế giới. Dù không tay chân nhưng anh vẫn đặt chân đến được tất cả các quốc gia lớn trên toàn cầu để chia sẻ khát vọng và tình yêu cuộc sống đến hàng triệu người.

Mình chưa đọc quyển tự truyện thứ nhất mà bất ngờ tìm được quyển tự truyện thứ hai này. Hình như quyển này mẹ mua cho mình trong hội sách năm ngoái mà mình bỏ quên. Mình đã đọc ngấu nghiến quyển sách này như tìm một lời giải cho cuộc sống của một người không bình thường như mọi người và chợt nhận ra rằng trong cuộc sống chẳng có gì là hoàn hảo cả. Nick trên bục diễn thuyết đầy hào quang đó, nhưng anh cũng phải trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, nếm trải nỗi đau đớn của sự thất bại. Anh đã từng trắng tay, từng thua cuộc, từng định tự kết liễu cuộc đời… Nhưng Thượng đế đã ban cho anh câu chuyện tình yêu đẹp như cổ tích giữa anh và vợ là Kanae Myahara khi trước đó anh phải trải qua sự đau khổ vì tưởng rằng đó chỉ là tình yêu đơn phương. Anh đã khát vọng, đã hành động để chiến thắng, đã vỡ òa trong niềm hạnh phúc vô biên khi nhận ra tâm hồn của cả hai đã thuộc về nhau từ ánh mắt đầu tiên!
Cám ơn Nick khi anh nói: “Tôi là một điều kỳ diệu. Bạn cũng là điều kỳ diệu của cuộc sống”. Mình tin anh. Mẹ đặt tên mình là “An Khang” nghĩa là bình yên và khỏe mạnh. Mình sẽ mãi là An Khang và không được làm mẹ buồn vì chỉ có mẹ là người luôn hiểu và yêu mình nhất trên đời.
CAO NGỌC AN KHANG (Quận 1, TP. HCM)
BEAUTYLIFE CHÍNH THỨC PHÁT ĐỘNG CUỘC THI VIẾT “NHẬT KÝ 15 NGÀY SỐNG CHẬM” TỪ NGÀY 1-4 ĐẾN HẾT NGÀY 30-4-2020 Beautylife chính thức phát động cuộc thi viết “Nhật ký 15 ngày sống chậm” với những câu chuyện, mẩu chuyện, đoạn văn, hình ảnh ngộ nghĩnh về những gì bạn đã trải qua, là góc nhìn của bạn trong những ngày nghỉ dịch covid-19, đó cũng có thể là suy ngẫm, chiêm nghiệm của riêng bạn khi thực hiện “cách ly xã hội”. Bài viết của bạn có thể lan tỏa sự tích cực đến cộng đồng và đặc biệt là may mắn nhận được những giải thưởng hấp dẫn từ BTC. Thông tin chi tiết tại: https://songdepvn.vn/UserClient/Rules |
- Khách sạn Metropole Hà Nội kích cầu du lịch nội địa với nhiều ưu đãi hấp dẫn
- Cadel Evans – Nhà vô địch Tour De France và mục tiêu lớn tại Việt Nam
- BS CKI Võ Thành Trung – Viện trưởng Viện thẩm mỹ La Ratio:”Biến chứng xảy ra khi bệnh nhân không nghe bác sĩ mà nghe… “hot girl””
- Hội Hoa Xuân Canh Tý 2020 thu hút 4.000 hiện vật hội tụ
- Liên Bỉnh Phát: không bao giờ “bán chuyện đời tư” để thu hút dư luận