TỰ BẠCH!
Hơn 10 năm! Tôi vừa làm cha vừa làm mẹ! Vừa là một người phụ nữ, vừa kiêm luôn cả công việc nặng nhọc của đàn ông, gánh vác kinh tế của cả gia đình. Chưa một lần tôi cất lên lời than phiền vất vả mà nuốt ngược nước mắt vào trong để đem đến cho người khác nụ cười khi bình minh ló dạng.
Cũng chưa một ngày tôi được sống là chính tôi, làm một người phụ nữ biết dựa dẫm vào người khác để được chiều chuộng, nâng niu. Cũng chưa bao giờ tôi nghĩ tới việc phải cậy nhờ vào sự giúp đỡ của đàn ông, dù đó là bất cứ ai.
Là phụ nữ độc lập, một mình tự quyết và tự tin vào chính mình quá nhiều đã đẩy đưa tôi vào những quyết định sai lầm. Tôi rơi vào mớ bòng bong rối rắm. Khi tôi bắt đầu cảm thấy mình đuối sức cũng là lúc khó thể nào cứu vãn mọi chuyện. Mọi sự đã không thể nào che giấu được nữa khi Covid tới, kinh tế gia đình tôi lâm vào khó khăn.
PHÉP THỬ
Tôi làm một phép thử với những người giàu có từng nói yêu tôi, sẵn sàng cho tôi tất cả khi tôi cần; ngay cả người tôi đang quen trong hiện tại. Kết quả hụt hẫng đến ngỡ ngàng….
CHA TÔI!
Một tin nhắn thật dài của cha tôi gởi tới chia sẻ đúng vào lúc tôi sắp sửa gục ngã. Nó như một cái phao cứu sinh và cho phép tôi được khóc. Khóc cho thỏa, khóc như chưa từng được khóc vì cảm nhận được bao năm qua tôi hy sinh không hề vô nghĩa. Thế là tôi và các em khăn gói rời khỏi Sài Gòn trở về quê…
20 ngày sau! Lệnh cách ly toàn xã hội bắt đầu. Mọi người hoang mang cùng cực. Ai nấy đều dán mắt vào những diễn biến thời sự về Covid khắp nơi. Đến nỗi đứa cháu trai 4 tuổi cứ sáng mở mắt ra là tự đọc câu thần chú không biết học từ đâu. Corona … Corona xa ta ra … Mày xa ta ra … xa ta ra … Mày xa ta ra …
Vậy mới biết, thật sự thương những y bác sĩ, những người tuyến đầu, những anh bộ đội nhường chỗ cho những người cách ly. Họ ngày đêm thầm lặng hy sinh. Tôi ước gì mình đừng bao giờ có những quyết định sai lầm thì giờ đây khi Tổ quốc cần, tôi đã có thể dang rộng vòng tay cứu giúp phần nào đó. Nhưng không, thực tế vẫn là thực tế. Đớn đau trong lòng tôi càng dâng lên từng ngày từng giờ khi thấy cha tôi đã già mà phải trèo cây hái từng quả xoài để bán vì đó là nguồn sống của cả gia đình tôi hiện tại.
3 ngày đầu tôi thật sự không cam tâm và không chấp nhận được điều đó.
Ngày thứ 4: TÔI BẮT BUỘC MÌNH PHẢI CHẤP NHẬN SỰ THẬT. CÒN ĐƯỢC SỐNG LÀ HẠNH PHÚC RỒI. ĐỦ ĂN ĐỦ MẶC LÀ QUÝ RỒI… CÔNG VIỆC YÊU THÍCH CỦA TÔI ĐANG BỊ ĐÌNH TRỆ. KHÁCH HÀNG CŨNG ĐANG GẶP KHÓ KHĂN.
Nhà tôi còn có được vườn xoài để xoay trở sao tôi lại phải đau buồn để mặc tất cả cho Cha tôi.
GIA ĐÌNH CHUNG TAY VƯỢT KHÓ…
Ngày thứ 5: Cả gia đình tôi quây quần ra vườn xoài, người hái, người nhặt, người chở đem đi bán.
Ngày thứ 7: Ánh mắt cha tôi cũng vui hơn khi tôi thoát ra khỏi nỗi buồn khổ, dằn vặt. Quan trọng hơn cả là tôi đã không còn cảm thấy ngượng ngùng dù phải bán từng trái xoài ở chợ. Lấy ngắn nuôi dài, thời gian rãnh rỗi, tôi bắt đầu tự trau dồi thêm kiến thức, trao đổi với khách hàng nhiều hơn.
Ngày thứ 8: Những cố gắng của tôi bắt đầu có kết quả khả quan hơn. Tôi càng yêu quý công việc đem đến sắc đẹp và sức khỏe cho người khác nhiều hơn. Tự nhủ lòng qua trận dịch này tôi phải cố gắng và cố gắng thật nhiều. Việc hôm nay dứt khoát không để đến ngày mai.
TRI ÂN….
Tôi chẳng những phải cứu giúp chính mình, gia đình tôi mà còn phải đền đáp những người đã giúp đỡ tôi. Tôi cũng muốn giúp những người bất hạnh hơn mình. Trong đại dịch tôi cảm nhận được sâu sắc hơn sự may mắn khi tôi là thành viên của Công ty Cuộc Sống Quốc Tế.
Tôi có những người Sếp, những người bạn luôn trăn trở để tìm giải pháp giúp đỡ tôi. Tôi tự nhủ mình phải trả lại sao cho xứng đáng. Tôi còn có gia đình đồng hành cùng tôi nên không được để mình gục ngã khi ngoài kia còn nhiều người khổ hơn mình.
Mâm cơm đạm bạc với cá lòng tong kho tiêu, tép ram mặn, trứng cuộn sắc màu, cả khổ qua hầm. Tôi đem hết tấm lòng gởi vào đó cũng như đau khổ nào rồi cũng sẽ qua. Tôi đã vui vẻ trở lại và nung nấu trong lòng ý chí, sự quyết tâm. “Không có việc gì khó. Chỉ sợ lòng không bền”.
Cố lên tôi ơi! Cố lên VIỆT NAM ơi! Đoàn kết là sức mạnh.
Cảm ơn những người tuyến đầu đã cho chúng tôi được những bữa cơm bình yên bên gia đình.
Hãy cố gắng! Cuộc sống rồi sẽ cho ta lại màu xanh.
Trần Thị Kim Liên (Bình Thạnh, TP. HCM)
BEAUTYLIFE CHÍNH THỨC PHÁT ĐỘNG CUỘC THI VIẾT “NHẬT KÝ 15 NGÀY SỐNG CHẬM” TỪ NGÀY 1-4 ĐẾN HẾT NGÀY 30-4-2020
Beautylife chính thức phát động cuộc thi viết “Nhật ký 15 ngày sống chậm” với những câu chuyện, mẩu chuyện, đoạn văn, hình ảnh ngộ nghĩnh về những gì bạn đã trải qua, là góc nhìn của bạn trong những ngày nghỉ dịch covid-19, đó cũng có thể là suy ngẫm, chiêm nghiệm của riêng bạn khi thực hiện “cách ly xã hội”. Bài viết của bạn có thể lan tỏa sự tích cực đến cộng đồng và đặc biệt là may mắn nhận được những giải thưởng hấp dẫn từ BTC. Thông tin chi tiết tại: https://songdepvn.vn/UserClient/Rules |