Người ta nói: “Bố mày là kẻ nghiện ngập”. Họ còn bảo: “thằng đó toàn đi chơi đĩ điếm, con rơi, con rớt chất thành đống”. Tôi không tin. Không bao giờ tin, tất cả họ là kẻ xấu, là những người giả dối, bỉ ổi, tôi muốn gào lên. Bố tôi không phải như vậy. Tại sao họ lại làm như vậy chứ…
Năm tôi lên tám, bố vào Nam làm ăn. Từ lúc ấy trở đi, tôi không được gặp bố nữa. Người ta bảo rằng: “Bố mày theo bà khác”, nhưng mẹ con tôi không tin, cứ nghĩ đấy là những lời châm chọc. Tôi thì cứ nghe vậy, nhưng lâu dần, xóm làng bàn tán nhiều quá, tôi đâm ra cáu gắt. Có lần, tôi đã nổi nóng và quát vào mặt họ rằng: “Trên thế gian này bố là người tuyệt vời nhất”.

Niềm tin ấy cứ dạt dào như vậy cho đến khi tôi nghe dì kể lại: “Bố mày là một thằng vũ phu, hắn từng dùng dây phanh xe đạp quất mẹ mày sưng tấy khắp người”. Tôi đã có chút hoang mang, nhưng không hiểu sao trái tim tôi chẳng một lần để ý. Tôi không muốn nghe bất cứ ai nói xấu về bố mình. Tôi đã trốn tránh tất cả lời đàm tiếu đang xé vụn hình ảnh người cha trong tôi. Nhưng đôi khi, tôi lỡ nghe thêm những điều không hay về ông ấy, trái tim này như bóp quặn lại, tâm hồn vỡ vụn thành trăm mảnh nhỏ, nước mắt chảy xuống vô bờ.
Song, một đứa bé không ngăn được những lời giáo mác xung quanh mình. Tôi phải học cách sống chung với những điều đó. Người ta nói: “Bố mày là kẻ nghiện ngập”. Họ còn bảo: “Thằng đó toàn đi chơi đĩ điếm, con rơi, con rớt chất thành đống”. Tôi không tin. Không bao giờ tin, tất cả họ là kẻ xấu, là những người giả dối, bỉ ổi, tôi muốn gào lên. Bố tôi không phải như vậy. Tại sao họ lại làm như vậy chứ… Niềm tin tưởng dành cho bố không những không bị xây xước mà ngày càng mãnh liệt hơn. Đồng thời với đó, tôi luôn cảm thấy nghi ngờ về hàng xóm, những người sống xung quanh, không khí làng quê do đó mà trở nên vô cùng tẻ nhạt và rạn nứt.
Thế rồi tôi cũng phải quen. Tôi dần chai sạn với tất cả những lời đơm đặt. Niềm tin về bố vẫn vẹn nguyên. Tôi nghĩ: “Ác giả ác báo, thiện giả thiện báo”. Những ai rắp tâm chà đạp phẩm chất của bố rồi sẽ nhận được những kết cục không tốt. Tôi chẳng thèm quan tâm cái họ đang nói nữa. Và luôn giữ trong mình sự bình yên nhất để sống.
Cho đến ngày bà ngoại mất. Bà là người nuôi dưỡng tôi từ nhỏ, chăm sóc nuôi dưỡng và luôn âm yếm tôi. Khoảnh khắc bà nhắm mắt, cả thế giới trong tôi như chết lặng. Tôi của ngày hôm ấy chỉ còn mỗi phần xác. Không nói, không cười, không suy nghĩ… Cũng lần đó, bố đã trở về. Tôi đã mường tượng sẽ có thêm một chỗ dựa tinh thần sau cú sốc quá lớn. Nhưng… không biết tôi có nhầm hay không. Tôi rất ít thấy bố ở nhà. Sau một vài bữa thấp thoáng rồi mất dấu hẳn. Tôi cuống quýt hỏi mẹ thì mẹ bảo: “Bố bận”.
Tôi cũng chỉ nghe vậy mà không hỏi gì thêm dù lòng luôn cảm thấy thắc mắc, và một sự kiện đã xóa bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ của tôi với bố, đấy là hơn chín tháng sau, đứa em gái của tôi ra đời. Đứa trẻ ấy thật mũm mĩm và đáng yêu. Nhưng không hiểu sao lúc tôi vào thăm em, nước mắt cứ chảy ra. Tôi thương em và thương cả mẹ nữa. Bỗng nhiên, tôi vô tình nghe thấy các dì hạch sách mẹ:
– Mày làm gì mà không có tiền để sinh con. Hay lại dâng cho thằng chó đấy nữa rồi hả.
Tôi bịt tai lại. Không! dì đang nói dối. Không bao giờ có chuyện đó. Tôi chạy vào phòng vệ sinh. Nhìn vào gương, tôi chợt nhớ mang máng hai hôm trước, mẹ có nói chuyện với ai đó, kiểu như chủ nợ, nhưng mẹ nào nợ ai bao giờ. Niềm tin trong tôi đột nhiên dao động dữ dội. Tôi thở dốc, hoảng loạn. Phải mất một lúc lâu tôi mới trấn tĩnh được. Nhưng vì chưa thực sự biết rõ câu chuyện, nên tôi cố bảo với lòng là không phải. Sau lần đó, niềm tin về bố lại càng bền vững, tưởng chừng như không một ai có thể hủy hoại nữa.
Em gái tôi lớn rất nhanh. Tôi cũng thấy mình trưởng thành, hiểu biết và mạnh mẽ hơn khi có em. Riêng một điều chưa từng thay đổi là niềm tin bố ở trong tôi. Niềm tin tôi dành cho ông ấy vẫn sắt son như ngày nào. Tôi yêu bài hát “Tình cha” của nhạc sĩ Ngọc Sơn, vì người cha trong tác phẩm tôi thấy hình ảnh của bố. Đó là một người đàn ông dù nghèo khó, dù chưa hoàn hảo nhưng luôn dành tình cảm chân thành và lớn lao cho gia đình mình. Và tôi nguyện với lòng: “Sẽ mãi mãi hướng về bố bằng sự kính trọng nhất”.
Bước ngoặc tiếp theo trong cuộc đời tôi là vào năm mẹ quyết định xây nhà mới. Mẹ xây nhà không chỉ vì muốn có cuộc sống sung túc hơn mà tôi biết nguyên nhân sâu sa là mong bố sẽ trở về. Cái hôm nhận được tin, tôi không tài nào ngủ được, tôi mường tượng về ngày cả gia đình xum họp hạnh phúc, và tôi tin sự thật sẽ chứng minh cho mọi người thấy: họ đã sai vì đã đánh giá thậm tệ về bố. “Sẽ không còn ai mỉa mai và chế nhạo mình nữa” – Tôi thầm nói với bản thân và rạo rực một niềm hy vọng mãnh liệt.
Tôi nào có ngờ, đó chính là thời gian bất hạnh nhất cuộc đời tôi. Chính mắt tôi đã trông thấy sự bê tha, nhậu nhẹt vô tội vạ của bố. Chưa dừng lại ở đó, ông ấy thường xuyên nguyền rủa hai mẹ con tôi vì đã vạnh trần sự thật của ông ta. Trong thời gian bố không ở với mẹ, bố vẫn luôn bên một người phụ nữ khác. Và số tiền ít ỏi mà mẹ dành dụm để sinh em đã trở thành thời kì hưởng lạc của họ. Thật không còn nỗi đau nào lớn hơn. Tôi đã trót tin vào lời hứa miệng lưỡi ngọt ngào của bố: “Bố thương ba mẹ con lắm. Bố nguyện chết để làm gia đình ta hạnh phúc”. Than ôi!, mọi tượng đài trong tôi đã sụp đổ. Chính người mà tôi luôn thờ phụng đã đâm nhát dao cuối cùng vào trái tim non nớt của tôi.
Thế nhưng, không hiểu có phải vì máu mủ ruột rà mà tôi vẫn tin, bằng một tình yêu chân thành nhất dành cho bố. Tôi đã tha thứ cho ông ấy và chẳng đòi hỏi thêm bất cứ điều gì. Thời gian cứ thế trôi qua, bất ngờ vào một ngày, bố đã từ chối cuộc nhậu để nấu cơm tối cho chúng tôi. Nhiều tuần sau đó, ông ấy còn đem về một số tiền dính đầy dầu nhờn. Dù số tiền ấy không quá lớn, nhưng những giọt nước mắt của mẹ thực sự đã rơi vì hạnh phúc, đấy là số tiền đầu tiên bà ấy nhận được từ bố trong cuộc đời. Trái tim tôi bỗng dưng lành lặn lại. Những băn khoăn trong lòng cũng chợt vụt tan. Tôi đoán: phép màu ấy chính là niềm tin, vì chỉ có nó mới có đủ sức mạnh để làm vậy. Dần dần, tâm hồn tôi từ một mảnh đất hoang tàn đã hóa thành một vườn hoa.
Gia đình tôi từ đấy trở nên đầm ấm và ngày nào cũng ngập tràn tiếng cười. Sau nhiều biến cố như vậy, tôi dần nhận ra bản thân cần phải biết lắng nghe và suy nghĩ thấu đáo hơn. Nhưng quan trọng hơn hết, là đừng bao giờ đánh mất niềm tin vào người mình yêu thương. Tại vì điều đấy không chỉ giúp bản thân cảm thấy bình yên mà còn là cánh cửa đưa người đó về với thế giới thiện lành. Tôi rất tự hào vì chính mình đã làm được vậy, và bố tôi – giờ đây, là người cha lý tưởng trong tôi.
Hoàng Chương (Quảng Bình)
CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021”
Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021
Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi
- Lộ diện trailer tạo hình Thái hậu Dương Vân Nga trong Quỳnh Hoa Nhất Dạ
- Châu Bùi nhập hội “tứ đại mỹ nhân” cùng Trấn Thành làm MC Sóng 21
- “Khai xuân bứt phá – Quà tặng trao tay” với 2023 phần quà giá trị từ ASUS
- Chiêm ngưỡng những bộ trang sức ấn tượng nhất Oscar 2020
- Tháng Tư tưng bừng lễ hội tại Sheraton Saigon