Tôi bẽn lẽn vào bếp đứng cạnh anh, chợt thấy thương thương khi nhìn anh vụng về xắt miếng thịt xấu xí, nấu canh làm dây bẩn ra bếp, rửa rau văng nước ra sàn nhà… Toàn những việc mà xưa nay tôi rất bực. Tôi buột miệng: “Thôi, đi ra kia ngồi, để em làm cho lẹ!”.
Mỗi người trong gia đình tôi đều có hai chiếc điện thoại. Điện thoại thông minh để liên hệ với người thân, bạn bè và trao đổi công việc hằng ngày. Điện thoại “cục gạch” để đăng ký với ngân hàng và để mua hàng online. Làm như vậy sẽ hạn chế việc bị ăn cắp thông tin và lừa đảo qua mạng Internet. Tôi mua cho mỗi người một chiếc điện thoại “cục gạch” giống y như nhau.
Người ngoài thường bảo vợ chồng tôi là một cặp hạnh phúc. Tôi chỉ cười thầm: “Hạnh phúc gì, cuộc sống hôn nhân cũng đầy vấn đề ấy chứ!” Có chăng chỉ là chúng tôi sống yên bình và hoàn toàn tin tưởng nhau, vậy thôi. Và vì tin tưởng, nên chúng tôi không bao giờ có ý nghĩ sẽ kiểm tra điện thoại của nhau.
Tuy nhiên, do hai chiếc điện thoại “cục gạch” của chúng tôi giống hệt nhau, nên một hôm, tôi cầm nhầm điện thoại của anh. Hí hoáy mở tin nhắn một lúc tôi mới nhận ra đây không phải điện thoại mình. Nhưng chợt một tin nhắn đập vào mắt tôi: “Anh đang làm gì?”. Tin nhắn từ một số lạ và được gửi đi lúc 11 giờ tối một ngày thứ bảy cách đó khoảng hai tuần. Thứ bảy hằng tuần là ngày tôi về nhà thăm mẹ và ngủ đêm ở đó. Không thấy tin nhắn trả lời của anh trong mục “Tin đã gửi”. Tôi lại lần mò lục tìm các cuộc gọi đến thì thấy sau đó, số điện thoại này đã gọi cho anh một cuộc gọi 5 phút. Tôi sững người, tim đập thình thình.
Bất cứ người phụ nữ bình thường nào cũng đều hiểu, vào một giờ khuya khoắt, tin nhắn gửi cho chồng mình gọi anh ấy bằng đại từ “anh” không kèm theo tên thì có ý nghĩa đáng ngờ như thế nào. Tôi cũng là một phụ nữ bình thường, nên tôi thực sự cảm thấy sốc. Đêm ấy tôi trằn trọc không sao ngủ được và suốt ngày hôm sau tôi giữ một thái độ xa lánh, lạnh nhạt với anh. Thoạt tiên, như xưa nay vẫn thế, anh im lặng không hỏi gì vì nghĩ tôi lại giận dỗi gì đó như mọi lần, hết giận rồi thôi. Nhưng đến cuối ngày, thấy thái độ của tôi không thay đổi, anh hỏi: “Có chuyện gì, sao mặt em kỳ cục vậy?”. Tôi không nhịn được, lập tức mở điện thoại, chìa tin nhắn ra trước mặt anh, hỏi: “Đây là gì? Anh giải thích đi!”.
Gương mặt anh tỏ ra hết sức ngạc nhiên:
– Anh không biết, không nhớ gì cả!
Tôi giận tím người:
– Anh đã đọc tin nhắn mà sao nói không biết? Rồi anh còn nói chuyện với người ta 5 phút, anh cũng không biết luôn à? Anh làm ơn đừng nói những lời dối trá như vậy, được không!
Lời qua tiếng lại, chúng tôi kéo nhau vào phòng để con cái khỏi chứng kiến rồi bắt đầu trận cãi nhau nảy lửa. Chồng tôi ngoan cố, nhất định không chịu nhận, còn bảo rằng chắc ai đó nhắn nhầm và anh chưa hề đọc tin nhắn ấy vì có thể đã coi nó là tin nhắn rác nên bỏ qua.
Còn cuộc gọi thì chính anh cũng không thể nhớ được, vì chuyện đó cách đây đã nửa tháng rồi. Có thể là dịch vụ khách hàng của công ty nào đó gọi. Tôi không thể chấp nhận được cách giải thích ấy. Có công ty nào mà gọi cho khách hàng vào giờ oái oăm như vậy!
Tôi bỏ về nhà mẹ.
Mẹ hỏi có chuyện gì. Tôi không muốn kể cho mẹ nghe sự thật phũ phàng nên nói tránh bằng việc kể với mẹ những chuyện anh vẫn hay khiến cho tôi phải bực bội. Như chuyện anh không bao giờ mua hoa, mua quà cho tôi vào các dịp kỷ niệm, sinh nhật, lễ lạc; chuyện anh chỉ biết chê khi tôi nấu ăn không vừa miệng mà không bao giờ biết khen; chuyện anh hay bầy hầy, bừa bãi, nói mãi không nghe…
Mẹ bảo:
– Chỉ có thế thôi mà cũng giận. Không mua hoa quà cho con vì nó cho con cả cuộc đời rồi. Không khen thì con hỏi nó ăn có ngon không, rồi nhắc nó thấy ngon thì nhớ khen. Bầy hầy thì con nói nó chịu khó dọn đi, nó bận hay mệt thì con dọn giùm nó một chút hoặc cứ để đấy, lúc khác lại nhắc…
Đúng là mẹ! Chuyện gì cũng có thể nghĩ đơn giản như vậy!
Đêm nằm ở nhà mẹ, tôi lại trằn trọc không ngủ được. Tôi nghĩ nhiều về khái niệm “hạnh phúc’ mà người ngoài vẫn hay gán cho vợ chồng tôi. Rồi tôi nhận ra rằng nếu anh đừng lừa dối tôi, nếu anh cứ là anh như mọi ngày: sáng đi làm, tối về ăn cơm rồi rửa chén bát, ngày nghỉ lau dọn nhà cửa… thì có lẽ đó chính là cái “hạnh phúc” mà tôi không nhìn thấy. Đến bây giờ, khi những điều bình dị ấy đã vuột khỏi tầm tay rồi, tôi mới hiểu…
Nghĩ đến đó, tôi tủi thân, nước mắt chảy ướt gối.
Sáng hôm sau, tôi không muốn ra khỏi giường, nhưng mẹ lại gọi:
– Con dậy đi, nạp tiền vào cái điện thoại cục gạch cho mẹ. Mẹ hay dùng smartphone nên điện thoại này hết tiền lâu rồi mà mẹ quên.
Tôi uể oải dậy cào thẻ nạp tiền cho mẹ, rồi theo thói quen, lại bấm bấm vào các mục tin nhắn để xóa bớt cho nhẹ. Bỗng tôi chợt thấy trong mục “Tin đã gửi” có một cái tin: “Anh đang làm gì?”.
Tôi không tin vào mắt mình nữa, nhưng chính xác tin nhắn có nội dung như vậy. Định thần nhớ lại, mọi thứ bỗng từ từ hiện ra trong đầu. Hôm ấy, cũng trên chiếc giường mà tôi nằm ở nhà mẹ, do điện thoại tôi hết tiền nên tôi đã dùng điện thoại “cục gạch” của mẹ nhắn tin cho anh. Chỉ là một câu hỏi vu vơ như thế, rồi sau đó không thấy anh trả lời, tôi nghĩ chắc anh không cài số điện thoại này vào danh bạ nên không biết ai nhắn. Tôi bèn bấm gọi cho anh báo rằng tôi vừa nhắn tin chứ không phải người lạ, rồi nói chuyện linh tinh trong vòng 5 phút. Chuyện không có gì đáng để nhớ nên tôi quên luôn.
Bần thần một lát, tôi lẳng lặng xách túi, chào mẹ ra về. Mẹ cười cười tủi tỉm: “Ừ, về đi, nấu nướng món gì ngon ngon cho cha con nó ăn”.
Về nhà, tôi vào bếp, thấy anh đang lúi húi làm đồ ăn. Nhìn tôi, anh không tỏ thái độ gì khác thường, giống như giữa chúng tôi chưa hề có cuộc cãi vã nảy lửa vậy, anh bảo: “Muốn ăn ngon thì vào phụ chồng nêm nếm đi, còn đứng đó làm gì!”.
Tôi bẽn lẽn vào bếp đứng cạnh anh, chợt thấy thương thương khi nhìn anh vụng về xắt miếng thịt xấu xí, nấu canh làm dây bẩn ra bếp, rửa rau văng nước ra sàn nhà… Toàn những việc mà xưa nay tôi rất bực. Tôi buột miệng: “Thôi, đi ra kia ngồi, để em làm cho lẹ!”.
Anh ra bàn uống nước trà, lơ đãng ngồi ngắm đám chim sẻ ngoài cửa sổ. Tôi làm bếp, lắng nghe tiếng líu ríu của chúng. Chẳng đứa nào nói gì nhưng dường như không gian xung quanh bỗng trở nên thật nhẹ nhàng và chúng tôi biết mình đang tận hưởng một buổi sáng bình yên như muôn vàn buổi sáng bình yên khác.
Hà Tuệ Hương (TP. HCM)
CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021”
Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021
Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi
- NTK Đỗ Long ra mắt show diễn Obsession mang sắc màu thập niên 70
- Four Points by Sheraton Danang nhận danh hiệu Khách sạn biển sang trọng hàng đầu Đông Nam Á
- Bộ sưu tập nước hoa Moschino Toy lừng danh
- Thưởng thức Đêm nhạc Ý – A Night Of Italian Music tại nhà hát Thành Phố
- Tủ đồ mùa hè cho nàng sẵn sàng hòa cùng biển xanh
Hú hồn.
ghen thế, có cái tin nhắn. Tôi còn gặp chồng đi với cô gái khác, có khi chỉ là công việc, quan trọng là tin tưởng nhau thôi.