Bài dự thi: GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021 – Thương gửi cha mẹ!

Và cha biết không, trong khoảng thời gian mười mấy năm ấy, con chỉ vui khi nhìn thấy cha say. Bởi khi đó, cha sẽ kêu con lại để nhờ con đi lấy nước, lấy cơm. Đó là lúc con được gần cha và cũng được vài cái xoa đầu mà con nghe hạnh phúc. Mẹ có về thăm con vài lần nhưng con chỉ gặp và biết mặt mẹ khi con vào cấp 3.

thuong-gui-cha-me-03
Ảnh minh họa: Internet

Vậy là tháng 6 này con đã tròn 26 tuổi, cũng là ngần ấy thời gian con lưu giữ rất nhiều tâm tư chưa thể nói. Con đã viết nhiều lá thư cho cha mẹ nhưng chưa có lá thư nào được đọc và lá thư này con đang viết gửi đến cha mẹ bằng tất cả sự bình thản trong tâm hồn mà con đã gom góp rất lâu.

Con rời xa vòng tay cha mẹ khi 14 tháng tuổi và được sự cưu mang của nội. Có lẽ con là đứa trẻ không có tuổi thơ, con đã biết buồn ngay từ những buổi học đầu tiên khi thấy bạn bè có cha mẹ đưa đón đến trường. Và nỗi buồn ấy cứ đeo đẳng suốt năm tháng con lớn lên. Có lẽ vì vậy mà con ít nói cười, thích một mình và lặng lẽ.

Ngày đó con cũng ở gần cha, nhưng con đã biết được những lằn ranh khi cha có dì và các em. Có thể nói ký ức trong con nhiều nhất là sự trốn chạy. Con sợ cha nhìn thấy và tìm chỗ thật kín, thật tối để cho mình cảm giác được an tâm. Mỗi khi cha gặp con, cha sẽ nói rằng cha không cần con gái, con gái nuôi vô ích lắm và có những lần cha bảo có con gái thà đem bỏ ở gốc chuối để cho có trái để ăn. Con đã biết đau lòng và trong tâm trí một đứa trẻ, những câu nói, ánh mắt đó làm con khiếp sợ. Và có những lần ngồi cầm chén cơm phía ngoài hè, nghe bao âm thanh của bữa cơm ấm cúng trong nhà, con đã khóc cho đến khi chén cơm hết đi. Những cái bánh con vụng dại nhặt lại khi các em ăn không hết. Và cha biết không, trong khoảng thời gian mười mấy năm ấy, con chỉ vui khi nhìn thấy cha say. Bởi khi đó, cha sẽ kêu con lại để nhờ con đi lấy nước, lấy cơm. Đó là lúc con được gần cha và cũng đã được vài cái xoa đầu mà con nghe hạnh phúc. Mẹ có về thăm con vài lần nhưng con chỉ gặp và biết mặt mẹ khi con vào cấp 3.

Có lẽ đến giờ điều con day dứt với cha nhất có lẽ là  con đã không thể học hết đại học, đem lại niềm tự hào cho cha. Ngày ấy, con lên Sài Gòn đeo đuổi ước mơ, vừa làm vừa học. Có quá nhiều khó khăn mà con không thể bày giãi với ai. Để lo cho cuộc sống và việc học hành, mỗi tháng con đến bệnh viện bán máu, sức khỏe cạn kiệt dần dần. Và đến khi con bước sang năm thứ 3, những lo toan về học phí, bằng cấp đã làm con kiệt sức. Lúc ấy, trong một lần con đi bán máu, con đã bị người ta lợi dụng. Con không được gần mẹ nhiều, nên không biết hết về tâm sinh lý của một người con gái, sau này khi biết mình bất thường hơn các bạn nữ, con đi khám và biết được mình không thể sinh con. Bao ước mơ của con tan vỡ, con từng mong mỏi rất nhiều vào một hạnh phúc nhỏ nào đó. Con lao đao. Rụng rời. Và mọi thứ như phép cộng, con rơi vào trầm cảm và phải ngừng việc học.

Nội sợ con lang thang nên bảo về quê bên nội. Cha biết tin con bệnh, cha bảo rằng con bị tâm thần và tỏ ra e ngại. Dì thì sợ con ở nhà nội sẽ chia mất của của con trai dì. Trước những cái tát và sự xua đuổi, con đã chọn lập gia đình vội vàng cho nội yên tâm. Những ngày tháng con mang bóng tối, đau thương giày xéo, con luôn đau đớn bởi những ám ảnh về quá khứ, những lời nói cay đắng của dì, và có lẽ cha mẹ không biết được, con đã từng bị lạm dụng bởi ông cụ gần nhà. Mà cho đến khi lớn lên, ký ức ấy hiện ra rõ ràng, con biết được những điều đã qua và chỉ có thể tự xót xa, mặc cảm. Tất cả đã bóp méo tâm tư và cũng nhiều lần con muốn hủy chính mình. Chưa bao giờ con thấy mình cô độc đến vậy.

Những lần chồng con theo con về nhà , chứng kiến sự xua đuổi của dì, dần dần mọi người cũng lạnh lẽo với con hơn và cho con là đứa bị bỏ rơi. Mặc dù con đã nói hết trước khi cưới, nhưng rốt cuộc sự thiếu sót của một người phụ nữ như con không thể níu được gia đình nhỏ. Con ly hôn. Sự tan rã này đã làm cho con thấu đáo hơn những nỗi niềm đã qua và cởi trói chính con ra khỏi bao ước mơ xa lạ.

Và sau bảy năm ròng rã sống trong tối tăm đã tưởng có lúc con trở nên xa lạ với chính mình, con vẫn còn giữ được thân xác và tâm hồn để đứng lên. Những mất mát và vết tích năm tháng đã qua, con lần mò qua cái bóng mình đã rách tươm. Và bây giờ đối với con, chỉ cần nhìn thấy cha và mẹ hạnh phúc bên gia đình của mình, con đã vui nhiều lắm. Con vẫn xót xa khi thấy cha dãi nắng dầm mưa trên con ghe nhỏ và mẹ thì phải chống chọi với những bệnh đau. Con biết con không thể đến gần, cha từng nói không muốn con làm ảnh hưởng đến gia đình cha. Ngoại cũng nói con đừng phiền đến cuộc sống của mẹ. Con biết và từ lâu con đã tách mình ra, dù trong cơn loạn cảm xúc, thật tâm con chưa bao giờ trách hờn cha mẹ. Chỉ tại con đã để những điều đau thương dẫn dắt mình. Và tất nhiên, con cũng mong các em của con sẽ vui vẻ và bình an hơn con đã từng. Con chưa bao giờ muốn làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của cha mẹ cả.

Con bây giờ đi làm để lo cuộc sống. Sau giờ làm con đến lớp học tình thương, được vịn vào những nụ cười tươi rói của bọn trẻ, con nghe lòng dịu dàng và như chính mình sống lại ngày thơ mà con từng khao khát. Sau bao năm, tim con đã không còn khỏe. Con vẫn đi bệnh viện thường và cũng như đã làm chiếc thẻ hiến tạng. Đó là tâm nguyện của con và con vui vì điều ấy. Những ngày trở trăn trong căn phòng trọ nhỏ xứ người, bỗng lúc nào đó yếu lòng, con lại ước mơ được một lần, một lần thôi, được cha mẹ ôm vào lòng. Với con đó là một điều ước.

Con biết, khi biết con đã vượt qua được căn bệnh trầm cảm và biết ham sống cho những đam mê, cha mẹ sẽ vui cho con lắm. Và con, con sẽ luôn cố gắng mạnh mẽ. Khi đã chấp nhận được tất cả thì lòng con cũng bình thản hơn và biết được mình vẫn đang được sống với cái duyên con chữ, cứ lặng lẽ như vậy mà trải lòng thành những dòng nước mát lành trôi đi.

Con đã 26 tuổi rồi cha mẹ ơi. Và lần đầu tiên, xin cho con được nói tiếng thương mà con dành dụm suốt ngần ấy năm. Cảm ơn cha mẹ đã cho con cuộc sống và hãy tin con nhé, con sẽ bước ra khỏi đêm sâu và vẫn đứng nơi xa xôi, mong cầu cho cha mẹ được an vui, hạnh phúc. Và cho con xin lỗi, vì không thể cận kề chia sẻ tâm sự hay chăm sóc. Nếu sự ra đi của con, đem lại cho cha mẹ bình yên. Con đã thấy đủ đầy và vui nhiều lắm. Và có những yêu thương đôi khi được xây từ sự chia ly.

Con gái luôn thương cha, mẹ.

         Lê Yên Lam (Tiền Giang)

CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021” 

Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021

Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.

Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi

5 1 Bỏ phiếu
Đánh giá bài viết
Đăng ký
Thông báo về
guest
0 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luậnx