Bài dự thi: GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021 – Ta phải thấy mặt trời

Trong suốt cả tuổi thơ tôi, dấu ấn còn lại cũng chẳng nhiều chắc do tôi là cô bé đãng trí hoặc là đơn giản chẳng muốn nhớ. Lật dở lại từng trang nhật ký mà thấy hồi còn nhỏ tôi mang lòng thù ghét nhiều lắm, tôi cáu giận hờn trách bố mẹ, chị em vì những gì mà tôi cho là không trọn vẹn.

Nếu tìm kiếm trên google với cụm từ khóa “Định nghĩa gia đình” sẽ cho ra đến 114.000.000 kết quả. Vâng, quả là một con số thú vị. Người ta ai cũng có một gia đình riêng trên thế giới 7 tỷ người này, bởi vậy mà thực lắm những định nghĩa về cụm từ nhỏ này.

Tôi cũng chẳng có một định nghĩa nào thực thụ mà cảm thấy tâm đắc để nói chỉ biết rằng hiện tại tôi cũng có một gia đình: bố mẹ tôi, chị gái và hai đứa em. Chúng tôi là một gia đình lớn, phức tạp, muôn màu muôn vẻ. Có lẽ gia đình là cảm giác bạn gắn bó với ai đó cả về tinh thần và thể chất. Không ai mang lại cho tôi cảm giác yên tâm như đối với mẹ tôi, bởi tôi biết dù có thế nào bà cũng sẽ làm điều tốt nhất cho tôi. Hay như bố tôi, cách thể hiện tình cảm của ông khác với mẹ, không bằng lời nói hay hành động thân mật, bố tôi lạnh lùng trầm tĩnh hơn cả mặt hồ ngày thu, hồi nhỏ tôi luôn sợ bố vì ông thường đánh mắng chị gái tôi rất tệ. Nhưng lớn rồi tôi mới biết, vẫn chỉ là yêu thương thôi nhưng hướng đi của bố khác lắm.

Vậy nên tôi dừng tìm định nghĩa viển vông về thứ cảm xúc gắn bó, về mối quan hệ thiêng liêng, về tình yêu, về sự hi sinh… Ôi gia đình thực sự là một định nghĩa lớn mà nếu dùng thơ văn để nói thì có lẽ sẽ dài lắm cũng giống như tôi chẳng thể nào đọc hết được 14.000.000 kết quả tìm kiếm kia trên google.

ta-phai-thay-mat-troi-02

Tôi – một đứa con nhà người ta

Tôi sinh ra trong một gia đình tại một vùng quê yên bình. Con người ở đây phần lớn là làm nông nên họ mộc mạc chân thành và giản dị cũng giống như bố mẹ tôi vậy. Tôi có 3 anh chị em khác nữa và tôi là con gái thứ hai trong đại gia đình đó. Trong suốt cả tuổi thơ tôi, dấu ấn còn lại cũng chẳng nhiều chắc do tôi là cô bé đãng trí hoặc là đơn giản chẳng muốn nhớ. Lật dở lại từng trang nhật ký mà thấy hồi còn nhỏ tôi mang lòng thù ghét nhiều lắm, tôi cáu giận hờn trách bố mẹ, chị em vì những gì mà tôi cho là không trọn vẹn. Bố tôi nóng tính nên thường mối quan hệ trong gia đình có phần ảm đạm, u ám. Có những ngày tưởng như chẳng thể thở được vì cứ lo lắng sợ hãi không biết rồi hôm nay chuyện gì sẽ đến. Ngày qua ngày, chị em chúng tôi dần lớn và chúng tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa, chúng tôi dần quen với nó và bắt đầu học cách bảo vệ mình và bảo vệ người khác. Cái lúc bạn nhận ra bạn lớn rồi là khi bạn nói với các em bạn rằng “Không có gì phải sợ hết, chuyện gì rồi cũng qua”.

Có lẽ cái tuổi thơ ấy cũng chẳng có gì đáng nói vì cũng đều là chuyện qua rồi và chị em chúng tôi thì đã lớn cả chẳng đứa nào bị làm sao và vẫn đang có cuộc sống tốt. Tuy nhiên, cái chuyện đã qua đó lại để lại nhiều hơn những gì mà người ta tưởng tượng. Tất cả những đứa trẻ ngoan cố gắng để sống gồng mình làm hài lòng bố mẹ chúng khi lớn lên đều có một bộ mặt nào đó mà dường như chúng giấu đi sau lớp mặt nạ ngoan ngoãn. Đó là tôi một đứa trẻ ngoan của gia đình.  

Suốt những năm tháng hồi nhỏ tôi nghe lời cha mẹ dạy dỗ, luôn luôn đạt điểm cao ở trường, đi thi nhiều cuộc thi các cấp và đạt giải lớn nhỏ. Tôi luôn hiền lành giản dị, dạ vâng với mọi người bởi vậy mà tôi là “con nhà người ta” trong suy nghĩ của hầu hết mọi người. Tôi ít khi chia sẻ với mẹ suy nghĩ của tôi vì tôi cho rằng dù có nói ra cũng không ai nghe cả vậy nên tôi hình thành nên thói quen cố chấp. Tôi không bày tỏ suy nghĩ của mình tuy nhiên tự trong lòng tôi cho mình là đúng. Tôi có thể đang mỉm cười trước mặt và dạ thưa trước những lời giảng dạy của người lớn, nhưng bên trong lại suy nghĩ trái ngược. Suy nghĩ của một đứa trẻ hư, một đứa cố chấp. Từ tất cả những điều trong quá khứ đã hình thành nên tính cách của tôi hiện tại, tôi biết rằng mình nên cố gắng thoát khỏi cái bóng của quá khứ và hoàn thiện bản thân thay vì cứ ghì mình trong đống bùn của suy nghĩ.

Và rồi khi tôi bắt đầu đi học đại học ở xa, tôi vui vẻ đón nhận cuộc sống và lúc này tôi bắt đầu sa đà vào tỷ thứ mà bọn sinh viên hay làm. Cứ thế tôi dành thời gian và tự cho mình cái quyền được là chính mình, tôi bắt đầu trở nên hư hỏng, không tập trung học hành, không lắng nghe bất kỳ lời khuyên nào,… Sự bướng bỉnh của tôi đi xa hơn những gì tôi nghĩ, một đứa con ngoan khi ra ngoài nó sẽ còn hư hơn bất kỳ đứa con hư nào. Tôi ít về nhà vì sự ngột ngạt ở nhà làm tôi mệt mỏi, về nhà lại phải hiền lành phải sống mà tiếng nói nhỏ nhẹ. Tôi không thích!

Sống ngông cuồng chẳng được bao lâu thì một vụ tai nạn ập đến với tôi.

Nhịp sống chậm lại

Một cuộc điện thoại reo lên. Mẹ tôi nghe máy. Bà bắt đầu khóc và chạy vội bỏ lại cửa hàng nhỏ còn mở toang hoang. Mẹ tôi cùng ba tôi đi xe đến viện nơi tôi bị tai nạn, trong lúc còn nằm trên cáng tôi chỉ nghe loáng thoáng tiếng mẹ tôi. Chắc hẳn đó phải là một buổi trưa tệ nhất mà gia đình tôi từng trải qua – một đứa con đầy máu nằm trên cáng ở một nơi xa. Tôi nghĩ mình có thể tưởng tượng ra được gương mặt của mẹ tôi lúc đó, sự sợ hãi lo lắng xót xa hay đau đớn mà bà ước gì có thể gánh thay cho đứa con hư nỗi đau đó.

Tôi được chuyển về viện quân y tại quê nhà, trải qua một cuộc phẫu thuật ghép xương nẹp đinh vào chân trái vỡ vụn vì tai nạn. Những ngày hè ấy nóng đến mức mà giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ lại, nằm trên giường 24h chỉ từng người từng người đi vào. Tiêm rồi uống thuốc và từng đợt thay băng đau đến cắt da cắt thịt. Tôi khóc nhiều hơn bao giờ hết!

Quãng thời gian ấy thứ tôi còn lại duy nhất là gia đình. Mọi người luôn ở bên cạnh tôi, khi tôi cáu gắt vì đau, tôi quát tháo vì sự khó chịu và bức bối của bản thân. Mãi sau này tôi mới được nghe em gái tôi kể lại rằng, bố tôi bảo với nó: “Con chăm chị thì cố mà nhịn, nó đang đau nên nóng tính thế”.  Người bố mà tôi luôn trách cứ lại nhẹ nhàng với tôi đến thế khi tôi nằm đây và chịu đau từng ấy ở thể xác. Bố tôi luôn nói: “Bố mẹ sẽ làm tất cả để con bớt đau”. Ông luôn hỏi bác sĩ có thuộc gì tốt nhất thì đều cho tôi cả. Sự hoài nghi về tình yêu thương của bố bây giờ mới thực sự sáng rõ với tôi. Rằng ông thương tôi lắm, đứa con gái yếu đuối nhất nhà, đứa con luôn lắm sự.

Mẹ tôi là người ở bên cạnh tôi mỗi ngày, chăm tôi ăn, tắm rửa cho tôi. Tôi nằm trên giường với đệm êm còn bà thì nằm trên sàn đất lạnh suốt mấy tháng trời như thế. Nếu bạn từng vào Bệnh viện Việt Đức bạn sẽ thấy cảnh người nhà bệnh nhân nằm dưới sàn ngủ hay ngồi vật ở đâu đó. Đó chính là hình ảnh của mẹ tôi trong những ngày hè nóng bức đó. Thỉnh thoảng bà trách cứ tôi rằng nếu tôi nghe lời về nhà thì đã không bị tai nạn như thế này, rằng bà không ngờ đứa con ngoan của bà lại nói dối, và rồi bà phát hiện ra nhiều lắm trong suốt thời gian tôi ở viện. Lúc đó tôi tủi thân lắm, tôi vẫn cố chấp suy nghĩ rằng mình đâu muốn tai nạn này ập đến và nếu không có chuyện này tôi đang là con chim non bay ở đâu. Ôi những suy nghĩ đó! Nếu có thể chắc chắn tôi sẽ đánh chính mình, tại sao tôi có thể là một đứa con hư đến thế?

ta-phai-thay-mat-troi-01

Gia đình là mãi mãi

Tôi ra viện sau nhiều ngày tháng đau đớn đối mặt với dao kéo, nhiều cuộc phẫu thuật đến nỗi tôi quen với các thủ tục trước ngày phẫu thuật như thế nào, cảm giác thuốc gây tê ở tủy sống và rồi cái cảm giác mơ màng chìm vào giấc ngủ. Tỉnh dậy trong cơn đau toàn thân vì thuốc gây tê hết tác dụng. Khóc chẳng có tác dụng gì trong lúc này cả vì bạn sẽ chẳng cảm nhận được nước mắt của bạn đâu.

Chúng tôi về nhà. Mất 2 tiếng từ Hà Nội về nhà tôi, tôi nhìn ngắm tất cả cảnh vật mà tôi đi qua. Chưa bao giờ trong mắt tôi những cảnh tượng ấy đẹp đến vậy, nước mắt tôi rơi lưng tròng vì tôi đã ra viện rồi, tôi về nhà rồi. Về đến nơi, bố tôi ra bế tôi vào. Đây không phải lần đầu ông bế tôi, ông đã bế tôi rất nhiều lần sau mỗi cuộc phẫu thuật. Tôi nhớ vòng tay đó. Ngắm nhìn ngôi nhà tôi đã từng ghét bỏ đã từng ước nó không phải của mình, lòng tôi tràn lên một cảm giác biết ơn và ngay lúc đó tôi nhận ra gia đình là đây. Là người đồng hành với bạn trong mọi chặng đường, gia đình là không ai bị bỏ lại, dù cuộc sống có khó khăn thế nào gia đình vẫn sẽ luôn bên bạn. “Nhà là nơi để về” thực sự là một cụm từ đúng. Tôi xa nhà từ tháng 4 và phải đến tháng 10 tôi mới về đây sau 6 tháng nằm viện và chiến đấu với cơn đau.

Tôi cố nhìn kỹ từng thứ một, nhà khi tôi đi đã thay đổi gì, tôi sợ tôi sẽ quên mất hình ảnh đó. Giờ đây khi nhìn vào vết sẹo ở chân tôi sẽ nhớ lại từng khoảnh khắc, từng chút một trong ký ức tôi sẽ tái hiện y như ngày hôm qua. Đúng là người ra phải trải qua nhiều chuyện thì mới nhận ra gia đình là gì và đâu là gia đình thực sự. Có người cả đời chẳng bao giờ tìm thấy, có lẽ đó là cái giá để tôi có thể học được định nghĩa thực sự về gia đình. Và giờ thì tôi đã biết rồi và sẽ không bao giờ có thể quên.

Biết ơn!

Lòng biết ơn của những đứa con dành cho cha mẹ chúng là bài học mà hồi nhỏ cô giáo có dạy. Nhưng phải sau tất cả từng ấy chuyện tôi mới biết và học được lòng biết ơn. Cha mẹ tôi đã dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất và dù có trải qua chuyện gì họ đều ở bên cạnh tôi. Tôi biết ơn tất cả những điều đó và sẽ luôn trân trọng tất cả.

Tôi biết ơn cuộc sống vì đã cho tôi cơ hội để  sửa sai với tất cả những người tôi từng làm tổn thương, cho tôi được sống tiếp và chắc chắn sống một cách trọn vẹn ý nghĩa.

Tôi biết ơn bản thân vì đã không cố chấp đã chịu nhìn ra và tự nhận sự sai lầm của bản thân để từ đó trở đi tôi có thể là một phiên bản tốt nhất của bản thân.

Lời kết: “Những đứa con ngoan” à, nếu muốn nói gì với bố mẹ hãy nói đi. Đừng nghĩ rằng cha mẹ chúng ta không lắng nghe chúng ta. Họ đang chờ bạn ở nhà nên hãy về nhà, ôm lấy họ và nói “Con cảm ơn vì tất cả”.

Đỗ Thị Trang (Hà Nội)

CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021” 

Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021

Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.

Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi

5 4 Phiếu bầu
Đánh giá bài viết
Đăng ký
Thông báo về
guest
7 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bình chọn nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các bình luận
Mai Nguyen
Mai Nguyen
1 year ago

Phải qua biến cố mới ngộ ra đâu là thứ mình cần. Bài viết kể về cả 1 quá trình diễn biến tâm lý và cả sự dũng cảm của bạn. Bài hay lắm, cảm ơn bạn

Đỗ Trang
Đỗ Trang
2 years ago

Mong mọi người sẽ yêu thích bài viết này

Đỗ Thị Nhung
Đỗ Thị Nhung
2 years ago

Cảm giác như chính mình đang được trải nghiệm những kỉ niệm đẹp này vậy .Những cảm xúc thật chân thành và đáng quý .Bài viết thật đáng trân quý

Đỗ Trang
Đỗ Trang
2 years ago
Trả lời  Đỗ Thị Nhung

mình cảm ơn nhé

Phác Giai Nghiên
Phác Giai Nghiên
2 years ago

một bài viết hay và xúc động để lại trong mình nhiều suy nghĩ quá. đây là một bài viết ý nghĩa mà ta nên chia sẻ

Dori
Dori
2 years ago
Trả lời  Phác Giai Nghiên

Mình cảm ơn ạ

Dori
Dori
2 years ago

Bài viết thực sự rất thú vị. Cảm ơn tác giả.

7
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luậnx