… mẹ hay kể về ba. Ngày mẹ mới về làm dâu, mẹ chồng nàng dâu chưa hiểu nhau, ba đã an ủi, san sẻ mẹ như thế nào. Rồi ba đi bộ đội mỗi lần về thăm nhà mua quà cho mẹ ra sao… Câu mẹ nói nhiều nhất là “Lúc các con còn nhỏ, một tay ba mày lo hết đấy. Đêm hôm bú mớm… ba mày không muốn mẹ phải thức nên cứ lọ mọ lo cho các con”.
29 Tết năm 1997
Nhà cửa đã dọn dẹp gọn gàng. Trên bàn thờ đã bày biện đủ để đón Tết. Ngoài trời nắng nhẹ, một màu vàng nhợt nhạt, dường như nó không đủ sức lọt qua giàn chanh dây trước cửa. Nghe tiếng vỗ cánh vo ve của những chú ong làm tôi cảm thấy cõi lòng tê thắt lại. Ngồi tựa cửa sổ, tay cầm quyển truyện mà mắt lại vô định như tìm kiếm sâu thẳm ở nơi nào. Nhớ lúc trước, những ngày quây quần chuẩn bị Tết, …
Ngày ấy, ba thường ngồi xếp bằng, vừa lúi húi gói bánh vừa kể chuyện cho chúng tôi nghe. Nào là chuyện ma, chuyện cười, truyện Tam quốc… hết truyện này đến truyện kia. Ba là cả một kho truyện khiến chúng tôi mê tít, 4 đứa xúm quanh ba, đứa thì lau lá, đứa xé dây, đứa gói bánh cóc… không đứa nào chịu đi khi mẹ sai việc gì đó. Bị mắng thì phải năn nỉ ba dừng chờ chút vì sợ lỡ câu chuyện đang nghe.

Tuổi thơ của chúng tôi ba là cả một bầu trời kiến thức. Cái gì ba cũng biết, quốc gia này có gì nổi tiếng, nước kia thủ đô tên gì, vùng này có gì đặc sản, vùng kia có chỗ nào đẹp… Hỏi gì ba cũng đều trả lời được. Tôi ngưỡng mộ ba biết bao nhiêu! Ba hát rất hay, hay hơn cả những ca sĩ trong radio. Ba thuộc rất nhiều thơ, toàn những câu thơ mà chúng tôi rất thích.
Tối đi ngủ, đứa nào cũng giành ba. Ngôi nhà bé nhỏ thật ấm áp, ấm nhất là thỉnh thoảng một đôi mắt nhìn vào trong mùng có sáu cha con đang nằm, ánh lên niềm hạnh phúc. Mẹ gầy, hơi đen, đêm đêm mẹ ngồi đan làn bên đống lửa hun muỗi, không biết mẹ thường ngủ lúc mấy giờ, vì lúc đó chị em tôi đã ngủ từ bao giờ rồi.
Những đêm trăng sáng sân nhà tôi luôn chật kín đông vui. Người lớn ngồi uống trà; các anh chị mới lớn thường được ba dạy hát, kể chuyện; con nít chúng tôi thì nô đùa nhiều lúc chạy tận ra ngoài ngõ. Mẹ chuẩn bị sẵn khoai lang khoai mì luộc, mía, dừa, khóm… cho mọi người ăn. Ai cũng thích đến nhà tôi, ai cũng bảo ba đẹp trai, hát hay, hiểu biết nhiều… tất cả điều đó đọng lại trong đôi mắt mẹ, làm đôi mắt ấy như ánh lên, rạng rỡ hơn.
Lớn hơn một chút, tôi biết nhìn nhận, đánh giá sự việc, nhiều lúc tôi thấy ba nói không đúng. Nhưng lần nào mẹ cũng bảo “Ba mày nói đúng đấy con ạ!”, mẹ là thế, luôn đứng về phía ba.

Ba là công chức, là người luôn chỉn chu hình thức nên quần áo lúc nào cũng phẳng phiu, bóng bảy. Với 3 ha ruộng, 0.5 ha vườn, một bầy heo, hơn hai trăm con gà vịt… tất cả là việc của mẹ. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ ngủ trưa, hết việc mẹ lại tranh thủ ra vườn làm cỏ. Mỗi khi tôi hỏi “Sao mẹ không nhờ ba giúp?”. Mẹ bảo “Đi làm việc cả ngày rồi, để cho ba nghỉ ngơi con ạ!”. Cả năm tôi không thấy mẹ may một bộ quần áo mới. Mấy dì nhắc nhở, Mẹ trả lời “Ối giời…! Suốt ngày ruộng vườn heo gà, có đi đâu mà cần quần áo mới chứ!”.
Mỗi lúc mấy mẹ con ra đồng, mẹ hay kể về ba. Ngày mẹ mới về làm dâu, mẹ chồng nàng dâu chưa hiểu nhau, ba đã an ủi, san sẻ mẹ như thế nào. Rồi ba đi bộ đội mỗi lần về thăm nhà mua quà cho mẹ ra sao… Câu mẹ nói nhiều nhất là “Lúc các con còn nhỏ, một tay ba mày lo hết đấy. Đêm hôm bú mớm… ba mày không muốn mẹ phải thức nên cứ lọ mọ lo cho các con”.
Tôi không nhớ nổi lúc tôi nhỏ ba chăm sóc tôi như thế nào, nhưng lúc nào cũng thấy mẹ vất vả tôi thương mẹ sao sao ấy!?
– Phương! Mấy giờ rồi mà còn ngồi đấy, không nấu nướng để mẹ cúng tất niên à? Mẹ hỏi làm suy nghĩ tôi tan biết.
– Dạ, Mẹ về hồi nào con không thấy, con tưởng chiều mẹ mới về nên chưa làm gì?
– Mẹ, hôm nay ba có về không?
– Chắc không đâu con. Có thể giao thừa ba sẽ về thắp nhang cho tổ tiên.
Giọng mẹ đều đều rồi nhỏ dần. Tôi cảm nhận được mẹ đang cố nén lòng nuốt ngược vào trong. Trong lời nói ấy vừa có sự đau thương, vừa có sự mong chờ… không hề trách móc.

Mới cách đây hai tháng, chiều ấy, vừa tan học về tôi nhận được một lá thư. Rất bất ngờ vì đó là thư của anh rể. Anh ấy viết dài lắm, kín cả bốn mặt giấy. Tôi không thể nhớ nổi từng câu chữ, tôi chỉ thấy mắt mình nhòe lên, tai ù đi, trong lòng hỗn độn, cảm giác như từ trên trời rơi xuống một cái hố sâu thật sâu. Tôi ngồi đó bất động không biết bao lâu, bước chân lầm lũi về phòng lúc nào cũng chẳng nhớ, để nguyên trang phục tôi nằm cho đến sáng.
Đêm đó, cũng như bao đêm nối tiếp tôi rất sợ phải ngủ. Vì cứ mỗi lần tôi thiếp ngủ là lại có cảm giác bị rơi xuống hố sâu rồi lại giật thót người thức giấc, tim vẫn còn đang đập mạnh, rất sợ, rất hoảng loạn …
Ba có một mái ấm khác, cứ nghĩ đến điều đó là tim tôi lại nhói lên. Tại sao ba tôi lại làm như thế? Tại sao ba lại đối xử với mẹ như thế? Hình tượng đẹp đẽ của ba trong tôi bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn như một lâu đài trên cát bị sóng cuốn trôi. Cứ nghĩ đến mẹ là tim tôi thắt lại đau đớn. Một người phụ nữ hi sinh cả cuộc đời cho chồng con, thương yêu chồng hết lòng hết dạ, mà ba nỡ đối xử với mẹ như thế sao? Ngay lúc này đây, không biết có ai bên cạnh để san sẻ cùng mẹ? Khi mà hai anh em con đi học xa, chị gái lấy chồng, em gái thì ở nhà cậu, chỉ còn có mỗi đứa út mới có 6 tuổi thì biết gì chứ? Nghĩ đến em út, tôi lại càng thương, từ giờ em sẽ không còn được ba chăm sóc như các anh các chị hồi bé nữa!
– Nghĩ gì mà thẫn thờ thế, nấu nướng nhanh lên để mẹ cúng, trưa rồi đó con! Tiếng mẹ làm chặn dòng suy nghĩ của tôi.
– Mẹ này, con hỏi thật nhé! Mẹ không đau, không buồn sao? Tại sao mẹ lại làm như thế? Con nghe người ta nói mẹ đi hỏi bà ta cho ba hả?
– Trẻ con biết gì mà hỏi!
– Mẹ đưa tiền cho ba mua đất cất nhà cho bà đó ở hả?
– Chuyện người lớn con đừng xen vào!

– Con thấy mẹ thương ba biết dường nào mà mẹ lại không ghen ư? Lại chấp nhận chia sẻ người đàn ông của mình cho người khác sao?
– Mẹ đã bảo đừng nói chuyện đó với mẹ rồi mà.
– Nhưng con tức con không thể không nói.
– Thì Ba mày đi có lấy gì đâu, tất cả để lại cho vợ con kia mà. Coi như tao đưa phần ổng chút đỉnh vậy thôi. Toàn bộ cơ nghiệp này là một tay ba mày dựng lên chứ ai. Đàn ông mà đi chán rồi cũng về thôi con à!
– Tới giờ này mẹ vẫn còn bênh vực ba sao? Tôi ẫm ức nước mắt trào ra, vùng vằng bỏ vào giường nằm khóc tức tưởi.
Đã 25 năm mà người đàn ông mẹ mong chờ có về đâu. À! mà thỉnh thoảng cũng có. Những ngày đó tôi thấy mẹ dường như nói nhiều hơn, ánh mắt sáng hơn, trong lòng mẹ rất vui khi được gặp ba.
Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa hiểu nổi tại sao lại có một tình yêu giống như mẹ dành cho ba như thế.
Vũ Thị Phương (Cà Mau)
CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021”
Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021
Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi
- Chào đón mùa hè trọn vẹn cùng gia đình và bạn bè tại Pandanus Resort
- Đêm hòa nhạc giới thiệu hai nhà soạn nhạc vĩ đại Franz Liszt và Antonin Dvorak
- Dàn mỹ nhân Việt rực rỡ với trang phục họa tiết hoa dự tiệc của hoa hậu Hà Kiều Anh
- 1990 “món khai vị” đẹp và lạ hấp dẫn khán giả trong ngày đầu năm mới
- Thẩm mỹ công nghệ cao Minh Châu Asian chính thức khai trương tại TP. Hồ Chí Minh
Mẹ bạn đại diện cho PNVN ( Công dung ngôn hạnh) . Câu chuyện của bạn cũng là thông điệp của một số bạn có hoàn cảnh vắng ba. Bạn tuyệt lắm! Mẹ bạn rất hãnh diện về các con của mình. Mình đọc những dòng tâm sự của bạn mà thấm thía trong từng lời, từng chữ ! Yêu bạn!
Cảm động quá
Bạn có một người mẹ thật bao dung.