..nếp nhà cũ nó như cái gốc bám chặt vào thời gian để mọi người tìm về, mẹ muốn để đó để chờ đợi, đợi những người đi xa lâu không về, đợi những người bị lạc trong cái mới…Cầm nén nhang thơm cắm lên bàn thờ trong làn khói mong manh, chắc mẹ vẫn nhìn thấy bao người thân, trong đó có chú tôi, anh tôi và tất cả những ngày xưa đang phảng phất đâu đây.
Nhà tôi nằm sát bên cổng làng, ở những vùng quê, cái giàu, cái nghèo tuy có thể khác nhau, nhưng làng nào cũng có một cái cổng. Cổng làng là nơi lưu giữ những kí ức của bao thế hệ; cổng là nơi đầu tiên đón những đứa con xa quê mỗi lần trở về; cổng cũng là nơi cuối cùng tiễn những người đã khuất về với ông bà tổ tiên. Nó thiêng liêng đến vậy, nên khi bước qua cánh cổng ai cũng cúi đầu, lưu luyến…

Lũ trẻ con làng tôi, mỗi ngày đi chơi thả diều câu cá, chỉ bước qua cổng làng là như đã về đến nhà. Ngôi nhà tôi cũ kỹ sát bên cổng làng hàng ngày khói nhang thơm ngát. Bên góc bàn thờ treo rất nhiều Bằng Tổ quốc ghi công và chính giữa bức tường, một tấm bảng được đóng khung trang trọng Bảng Vàng Gia đình vẻ vang… gia đình tôi có chú ruột, anh trai là liệt sĩ, rồi cô tôi, chị tôi cũng vào bộ đội…tất cả những nỗi đau mất mát dường như dồn hết lên đôi vai mẹ tôi. Những ngày tháng đó, tôi hay thấy mẹ khóc thầm, tiếng khóc cứ làm cho ngôi nhà nặng trĩu, bố thì thường ngồi hàng giờ tĩnh lặng nhìn xa xa…Sợ nhất là những bữa cơm, không phải sự nghèo khó, mà là mỗi lần gia đình đang vui vầy mẹ hay buông bát òa khóc, khi ấy cả nhà gần như chẳng ai nuốt nổi, mẹ không saoquên được những nỗi đau mất mát. Kinh tế gia đình có phần sa sút, sự chán nản của bố, cái ốm yếu của mẹ làm ruộng vườn không xanh, bữa cơm rau, cơm độn thường xuyên xuất hiện, nỗi thương anh, nhớ chú cứ đeo bám khắp không gian.
Tôi còn nhớ loáng thoáng có lần anh về phép nhìn tôi anh khóc nhiều lắm, chắc anh nhớ nhà nên chỉ có thể khóc với một thằng trẻ con như tôi. Anh sợ bố mẹ biết sẽ lo, lần đó như một điềm báo, để rồi anh đi mãi mãi không về. Ngày chính quyền xã đến nhà làm lễ truy điệu cho anh, mọi người đứng thành hai hàng nghiêm trang cùng bưng súng hướng nòng về phía Bắc. Tôi cầm cành phan ngồi cạnh thầy cúng tay đang đè chặt quyển sách có dòng chữ nho… lần đầu tiên tôi được chứng kiến một lễ tang như thế…
Tôi là trai út… nhà tôi còn một anh trai nữa, không may mắn anh tôi không được nhanh nhẹn như người bình thường, mẹ bảo anh bị ốm rồi bị sài giật… cả nhà đặt hết hy vọng vào tôi, tôi được tạo điều kiện cho ăn học. Từ nhà tôi đến trường cách 6 cây số, nhờ sự động viên của bố mẹ cùng sự cố gắng của bản thân, tôi đã học hết được cấp ba, rồi ngày tôi nhận được giấy gọi đi học chuyên nghiệp, mẹ tôi vui lắm.

Ra trường tôi được phân công về miền núi cách nhà 50 km, mái nhà càng thêm trống vắng khi các chị tôi đi lấy chồng xa, mẹ yếu dần, nhưng sự quan tâm và lo cho con cháu thì chẳng bao giờ vơi, mỗi khi chúng tôi về thăm nhà, thăm mẹ, mẹ thường gửi nào gạo, nào rau… mẹ sợ con cháu ở nơi xa thiếu thốn.
Ngôi nhà xưa đã cũ và xuống cấp nhiều, có lần tôi đặt vấn đề muốn bỏ ngôi nhà đó đi, để xây lên một ngôi nhà mới cho tiện bề sử dụng, mẹ phản đối: “Để đó cho đỡ lạ con à”, trong sâu thăm của mẹ tôi hiểu, dù có cũ mẹ vẫn muốn giữ lại ngôi nhà, mẹ đã mất mát nhiều, giờ không muốn mất thêm điều gì nữa, ngôi nhà ngoài công sức của bố mẹ gây dựng lên, đó còn là nơi chất chứa bao nhiêu kỷ niệm…
Câu nói: “Để đó cho đỡ lạ con à” cứ văng vẳng theo tôi, nếp nhà cũ nó như cái gốc bám chặt vào thời gian để mọi người tìm về, mẹ muốn để đó để chờ đợi, đợi những người đi xa lâu không về, đợi những người bị lạc trong cái mới…Cầm nén nhang thơm cắm lên bàn thờ trong làn khói mong manh, chắc mẹ vẫn nhìn thấy bao người thân, trong đó có chú tôi, anh tôi và tất cả những ngày xưa đang phảng phất đâu đây.
Miệng nhai miếng trầu giã vội, những lúc ấy tối cẩm nhận trong ánh mắt của mẹ ánh lên niềm hy vọng…
Đinh Hoàng My (Bắc Giang)
CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021”
Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021
Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi
- Summer Love – Bộ ảnh tưới mát ngày hè từ Thoong Studio khiến ai cũng muốn cưới
- Opus Saigon ưu đãi tiệc riêng tư ấn tượng trong tháng 7
- Chủ Tịch Giao Hàng đứng vị trí #3 top trending YouTube Việt Nam sau 12 tiếng lên sóng
- IHG Hotels & Resorts tăng cường hiện diện thương hiệu
- Rực rỡ sắc màu mùa Thu – Colors of autumn
M cứ băn khoăn cổng làng tác giả chụp ở Việt Yên Bắc Giang phải k, ven sông Cầu thì phải
Đúng là ven sông cầu nhưng đây là Ngọ Phúc- Châu Minh-Hiệp Hoà bạn à
XL, hỏi tác giả, b giờ a vẫn công tác xa nhà 50km chứ ạ?
Mình vẫn… vậy bạn là người Bắc Giang à? Huyện nào vậy
Trước đây chúng m cùng quê, giờ thì k.
Bí mật quá
Tên Fb của bạn là gi?
Thế mà m cứ ngỡ…vì thời trẻ, cách đây chừng 20 năm m đã đc tới đó … Cảm ơn bạn, tưởng rằng chẳng nhớ, vậy mà
Bạn có tham gia cuộc thi này k?
Năm trước m có, năm nay thì chỉ theo dõi
Bạn gửi đường Link truyện của bạn tớ đọc nhé
TP của m vào đến vòng gửi xe thôi mà. Nhưng tất cả những gì phản ánh chân thực cs của m, của GĐ m đều rất ý nghĩa. Câu chuyện của bạn làm m rất có cảm xúc, nó nhắc nhớ đến kỷ niệm, những gì gắn bó, m có cảm giác gần gũi lắm, .. k hiểu vì sao nữa. Vây nên m cởi lòng và chia sẻ. Một cảm giác thân thương ngập tràn. Thế. Nếu có dip trở về hoặc tìm đến, chắc sẽ rất tuyệt Hẹn b khi có kq cuộc thi này. Nhất định thế
Theo m thì mọi kỉ niệm của m đều tuyệt vời nhất, vì nó cảm xúc của m. Khi m viết ra được là khi m đã nhớ thương và nâng niu nó rất lầu rồi, viết ra đã là thành công
Cuộc thi này mỗi ng đều có giải cho riêng m, k thể lấy gđ này so sánh với gia đình khác, giải của BGK chỉ là cách viết, thông điệp mà ng viết lựa chọn đưa ra mà thôi
Gđ nào cg có nhg buồn vui…
Đúng vậy, chúng ta đã có phần thưởng của riêng m. Phần thưởng lớn hơn nữa là sự đồng cảm của bạn đọc, năm xưa, khi đăng bài m đã nhận đc điều đó. m cảm thấy cái m nhận được lớn hơn rất nhiều phía sau một câu chuyện, chắc bạn cũng vây. CS xung quanh đầy ồn ào và cả những bất trắc, và ta vẫn tìm thấy đâu đó niềm mãnh liệt, từ tôi, từ bạn, từ chính sự sẻ chia này chẳng hạn.
Bạn xem chương trình Người ấy là ai chưa
M vẫn mong chờ. K hiểu lý do gì nhưng m có niềm tin
Có vẻ bạn rất gần
Rất muốn biết bạn là ai?
Cuối năm, có nhiều khả năng m sẽ về Bắc Giang, bạn cách thành phố xa khôn? m đi uống cà phê và ăn bánh đa Kế (nếu k phiền ) My Hoang Đinh ?
Tình cờ đọc nhà cũ vào ngày trị ân các TBLS, ng có công với đất nước, xin cám ơn những điều cao cả mà gia đình đã cống hiến để có hôm nay. Chúc gia đình luôn đầm ấm, mong tác giả có những tác phẩm sâu sắc và tâm huyết nhiều nhiều nữa.
Cảm ơn bạn đã đồng cảm và có lời chúc tới những người thân của mình…cùng cầu mong đất nước luôn hoà bình để những kí ức sau này luôn là những câu chuyện vui,.nhẹ nhàng….
Nỗi buồn sâu hun hút khi phải chấp nhận sự thiếu vắng của một ai. Nhưng người viêt cho ta một cái nhìn với niềm tin rất thât. Tôi trân trọng, đồng cảm trang viêt của tác giả, xin chúc mừng tác phẩm bởi sự chiếm chỗ trong trái tim bạn đọc.
Cảm ơn người đọc đã đồng cảm, khó khăn, mất mát làm cho người ta khó có thể nguôi ngoai lắm
Nhà cũ nhưng cái nhìn không hề cũ!
Nó là một thông điệp trong lúc xh công nghiệp hiện đại
Một gia đình có nhiều thế hệ cùng ra trận, đó là sự hy sinh cao cả rất đỗi tự hào phải k bạn? Đươc sống trong hoà bình hôm nay c ta càng biết ơn, tự hào về gia đình, chúc cho mẹ và toàn thể gỉa đinh luôn mạnh khoẻ.
Cảm ơn bạn đã đồng cảm
Đoch nhà cũ thấy thân thương và xúc đông quá
Nói rất hay ạ… cảm ơn nhé
Cảm ơn bạn
Thấm thía, tự hào, biết ơn a ạ, đúng chất quê m
Em gái quan họ có họ được quan không?
Yêu nhất là hình ảnh cổng làng của tác giả. Nhà cũ bên cổng làng trường tồn cũng năm tháng, thước đo của sự phát triển và đổi mới. Tôi muốn được về thăm.
Theo giá nhuận bút 130 000đ /1 ảnh
Đọc bài viết tôi thấy gần gũi, thân quen đến lạ cảm nhận được sự gắn bó yêu thương trong gia đình, có nỗi vất vả, sự hi sinh, cống hiến…gia đình là mẹ – người giữ lửa yêu thương!
Vì tôi đã từng sải bước trên đường làng, tán cổng, rộn ràng trong tiếng trống đình, ngâm nga cùng tiếng chuông chùa cầu kinh niệm phật
Tác giả ơi, tôi nhớ mẹ, nhớ dáng ngồi bên hiên, dưới tán sấu cổ thụ, nhớ bước chân chậm rãi, tay vịn gậy ra chùa làng, và nhớ nhẩt bước chân vôi vàng nơi bậu cửa, dáng nghiêng nghiêng gánh lúa nơi bờ đê, mẹ k của riêng ai, mẹ của chung, tác giả có đổng ý k
Ok nhé…
Như thước phim quay chậm nhỉ?
Lâu rồi k về thăm mẹ nhỉ?
Nếu có giải thì trả tiền nhiếp ảnh gia cổng làng ntn đây?