Bài dự thi: GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021 – Mẹ tôi

Nhìn bố mẹ tuổi già an vui bên nhau lòng tôi mãn nguyện vô cùng. Thời gian trôi qua nhưng không thể nào làm hoen ố kỉ niệm xưa. Những kỉ niệm ấy sẽ lớn lên mỗi ngày như tình yêu của chúng tôi dành cho mẹ.

Từ xưa đến nay, chúng ta vẫn luôn coi “Mẹ” là một danh từ, nhưng phải chăng đó cũng có thuộc tính của một động từ? Bởi vì trong suốt chặng đường đời, từ “Mẹ” ngoài việc dùng để xưng hô ra thì quan trọng hơn, đó còn là một tấm gương về cách ứng xử “Làm mẹ nhất định phải là một người lương thiện, một người mẹ lương thiện mới có thể nuôi dưỡng ra những đứa trẻ tốt đẹp” (Sara Imas). Khi đã làm mẹ tôi mới thực sự hiểu thấu những điều này. Mẹ tôi là một người mẹ thiện lương! Tôi thấy mình thật sự hạnh phúc khi được là con của mẹ. Người mãi là tấm gương để tôi noi theo trong suốt cuộc đời mình.

me-toi-20
Bố mẹ tôi

Nhớ lại ngày xưa, bố đi làm xa, nhà chỉ có ba mẹ con. Tôi và anh trai được mẹ yêu thương cả phần của bố ở xa nữa. Cái cảm giác mỗi buổi chiều hai anh em ngồi trước ngõ chờ mẹ đi làm về vẫn còn vẹn nguyên, trong trẻo trong tôi. Thoáng thấy dáng mẹ mờ nhòa từ xa là hai anh em reo mừng chạy như bay, ai cũng muốn chạy nhanh hơn để được ôm mẹ cho thỏa nỗi nhớ. Tuổi thơ của chúng tôi trôi qua êm đềm trong những trò chơi có mẹ. Dù rất bận nhưng tối nào mẹ cũng giành thời gian chơi với anh em tôi. Chiếc giường nhỏ vào mỗi buổi tối là cả một thiên đường tuổi thơ của chúng tôi.

Thời đó chưa có điện, buổi tối có chiếc đèn pin là “sang” lắm. Trong căn phòng nhỏ, mẹ bật hai chiếc đèn pin sắng quắc. Hai anh em lấy chăn trùm lên đầu làm nhà. Trong “ngôi nhà” của mình chúng tôi ngồi chờ mong mẹ về. Tôi mè nheo, sợ ông “ba bị”, sợ kẻ xấu đột nhập… anh dỗ dành thật khéo. Cốc!…cốc!…cốc!

“A, mẹ về” – cả hai anh em reo lên sung sướng. Tôi nhanh nhẩu dành mở cửa. “Oà, mẹ…mẹ về!”. Ba mẹ con ôm lấy nhau trong tiếng cười rộn vang khắp cả căn phòng…Mẹ ôm tôi vào lòng và hỏi: “Lớn lên con làm nghề gì?”. “Con sẽ học ngành, học thơ mẹ ạ!”. Mẹ và anh cười diễu tôi bởi chẳng có nghề gì gọi là “học ngành học thơ”… Tiếng cười cứ thế giòn tan, đong đầy niềm hạnh phúc cũng như làm đầy kí ức tuổi thơ ngọt ngào trong tôi.

Những ngày giáp hạt, cơm chẳng đủ ăn. Thế là cũng như những nhà khác trong thôn phải ăn khoai, ăn sắn. Nhưng dưới bàn tay khéo léo của mẹ, anh em chúng tôi được ăn những món thật đặc biệt. Mẹ cà củ sắn ra thành bột ướt rồi gói vào lá chuối hông lên làm “bánh ít”; Chỉ cần mấy củ khoai lang cùng ít hạt đậu, một chút gạo nếp là mẹ đã cho ra thứ “cơm hảo hạng”; Chỉ là món rau thôi mà mẹ cũng chế biến thật cầu kì. Luộc rau lên mẹ trộn với vừng rang giã nhỏ, cắt lá chanh vào thật dậy mùi. Anh em tôi ăn mà cứ tấm tắc khen “chúng ta ăn sang mẹ nhỉ?”. Mẹ cười, nhìn hai anh em ăn với ánh mắt rạng ngời hạnh phúc.

Mẹ luôn dành hết mọi thứ tốt lành nhất cho hai anh em. Lúc ăn khoai mẹ cũng chỉ ăn vỏ, ăn phần hai đầu còn phần giữa để cho chúng tôi. Mẹ cố tình nói to để hai anh em không thắc mắc: “mẹ bị bệnh đường ruột, phải ăn nhiều vỏ khoai thì mới chóng lành”. Hay khi ăn mía cũng thế. Mẹ cẩn thận cắt từng khúc nhỏ bỏ vào bát cho hai anh em còn mẹ ăn phần “mắt mía”. Tôi nếm thử thấy cứng, vị mằn mặn chẳng hề ngon. Tôi muốn mẹ đừng ăn phần mía đó thì mẹ nói trong mắt mía có muối tự nhiên, mẹ ăn để không bị bướu. Chúng tôi vô tư ăn hết các thứ mẹ dành cho mà không hề hay biết mẹ đã nói dối. Ôi!… Mẹ!

Nhiều người bảo mẹ là đừng hi sinh hết mọi thứ cho con như thế. Bởi vậy sẽ tạo ra những đứa con ăn bám, vô ơn. Mẹ chỉ cười và vẫn hết lòng yêu thương, chăm chút anh em chúng tôi theo cách của mẹ. Mẹ dạy anh em tôi viết chữ không phải bằng phấn trắng bảng đen mà bằng đất son viết lên sân nhà. Từ những nét chữ đầu tiên ấy anh em tôi lớn lên, biết viết văn, làm toán, làm người. Suốt những năm học phổ thông tổng kết năm nào mẹ cũng được mời ngồi hàng ghế danh dự dành cho phụ huynh có con đạt giải trong kì thi học sinh giỏi. Nhìn mẹ vui tôi tự nhủ sẽ cố gắng thật nhiều, thật nhiều hơn nữa để luôn giữ mãi nụ cười ấy của mẹ.

Giờ anh em tôi đã có gia đình riêng. Bố nghỉ hưu nên có thời gian bên mẹ. Bố thường chở mẹ trên chiếc xe máy đầy kỉ niệm đến thăm con cháu.

Nhìn bố mẹ tuổi già an vui bên nhau lòng tôi mãn nguyện vô cùng. Thời gian trôi qua nhưng không thể nào làm hoen ố kỉ niệm xưa. Những kỉ niệm ấy sẽ lớn lên mỗi ngày như tình yêu của chúng tôi dành cho mẹ.

Mẹ vẫn giữ thói quen chắt chiu như xưa và dặn con không được lãng phí, nếu có điều kiện thì dùng nó để giúp đỡ người khác. Có biết bao mảnh đời còn vất vả, khó khăn cần bàn tay ta chia sẻ. Vẫn là mẹ – người luôn nghĩ thấu mọi việc, người bạn lớn của con!

Nguyễn Thị Lai (Nghệ An)     

CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021” 

Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021

Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.

Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi

4.8 31 Phiếu bầu
Đánh giá bài viết
Đăng ký
Thông báo về
guest
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bình chọn nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các bình luận
Nguyễn hàm tài
Nguyễn hàm tài
1 year ago

Thật sâu sắc và ý nghĩa

1
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luậnx