Bài dự thi: GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021 – Hà Nội, em và tôi!

Những con phố thâm trầm in vết dấu thời gian. Hàng sấu già cuối thu dùng dằng trút lá. Hoa sưa lớp lớp nhẹ rơi… chiều chiều, từng đàn sâm cầm mải mê trong hoàng hôn lựng đỏ. Nơi đây dung dưỡng chị em tôi, dù cơ cực, dù khó khăn vẫn yêu thương nhau, cố gắng vươn lên làm người có ích.

Sớm mùng hai Tết, trời vẫn còn ủ mình trong cái lạnh giá của ngày cuối đông đầu xuân. Phố nằm thảnh thơi, trầm mặc, sau cả chuỗi ngày dài tất bật, quay cuồng, vội vã… Hương tết nồng nàn, quấn quýt, vấn vương…

Mai tôi phải đi rồi. Hà nội thân yêu, gia đình, bạn bè và cả em tôi nữa… sẽ trở thành xa ngút. Em chạy xe chầm chậm, làn gió sẽ sàng vuốt lên mái tóc bồng bềnh của tôi. Khẽ dựa lưng vào em, cảm xúc trong tôi nghèn nghẹn dâng trào. Khi đi qua công viên Thống Nhất, gió từ hồ Bẩy Mẫu khiến đám trúc ven đường lao xao như đang vẫy tạm biệt tôi vậy, liệu chúng cũng biết ngày mai tôi xa Hà nội?

em-va-toi-01
Gia đình tôi ở Hội An mùa thu năm 2019

Thẳm sâu trong miền kí ức, hình ảnh gia đình tôi tay nắm tay hân hoan, hạnh phúc. Khuôn mặt bố rạng ngời, ngắm nhìn chị em tôi vi vu trên chiếc máy bay điện. Rồi bố công kênh em lên thật cao, tiếng em thích thú cười khanh khách. Mẹ dắt tay tôi, cả nhà cùng nhau vào ăn kem trong quán Gió. Những chiếc kem mát lạnh, tan chảy… những gương mặt đỏ bừng vì nóng. Bố mẹ tay cầm mũ nan, quạt cho chị em tôi để xua đi cái nồng nã, bức bối. Hình ảnh đó của bố mẹ, suốt đời vẫn đọng mãi trong tôi.

Những đêm hè oi ả, muốn tìm một ngọn gió mát lành thật khó, chỉ có ánh trăng rờ rỡ soi tỏ mặt người. Cả nhà trải chiếu trên bờ đê hóng mát. Chị em tôi ngồi xung quanh, nghe bố kể chuyện chiến trường, nghe mẹ kể chuyện ngày xửa ngày xưa. Đôi mắt bọn trẻ cứ dõi theo ông trăng có hình cây đa chú cuội, bay lên cùng các vì sao, hòa mình vào thế giới tưởng tượng đầy sắc màu cổ tích. Vậy mà bố sớm lặng lẽ rời chị em tôi và mẹ về miền mây trắng. Để lại mấy mẹ con lơ thơ giữa dòng đời.

Em chạy xe chở tôi qua cổng bệnh viện 354. Tôi lại hình dung ra hai đứa trẻ ngày ấy vừa khóc, vừa níu chiếc băng ca khiêng bố vào nhà xác. Mẹ ngất xỉu ngay dưới gốc lim già. Chiều tàn thu, đám lá vàng cuối mùa đuổi theo chiếc xe tang chầm chậm xuôi hướng Hà Đông về nghĩa trang Văn Điển. Mẹ đổ bệnh, những trận ốm kiệt quệ sức lực. Chị em tôi bơ vơ, lẫm chẫm lần bước vào đời.

Hà Nội mùa đông năm ấy sao mà lạnh thế. Bốn giờ sáng, hai chị em phải từ ngoại thành lên phố lấy truyện. Cong lưng đạp xe qua Hồ Tây, gió rít ngang tai, hai tay lạnh cóng. Trời vẫn chưa tỏ mặt người. Tiếng gà eo óc gáy loang trên mặt hồ. Thỉnh thoảng có bác xe thồ kẽo kẹt từ bên bờ Bắc vào trung tâm khiến chúng tôi đỡ sợ hơn. Dọc đường Hoàng Hoa Thám, vài ba quán phở, quán cháo lòng sáng ánh điện nổi than hồng. Bụng tôi réo rắt khi đụng phải mùi nước dùng thơm ngào ngạt. Cái quán trà nóng leo lét ngọn đèn dầu, thức cả đêm trước cổng nhà máy bia Hà Nội.

Hai chị em tôi cố đạp thật nhanh đến Hàng Bông cho kịp trước 6h. Một cửa hàng sách nhỏ bé, khiêm nhường lọt sâu giữa khu thời trang tơ lụa. Năm đó trẻ em ghiền đọc “Bảy viên ngọc rồng”, “Thám tử Conan”… của nhà xuất bản Kim Đồng. Lấy được truyện, chị em tôi trở thành những người bán sách rong. Trước mỗi cổng trường, tôi giữ một chỗ, em cách tôi một đoạn. Nhoáng nhoàng trao tay cho bọn nhỏ, em vội về để kịp giờ học mà bụng vẫn lép kẹp, đói meo.

Tốt nghiệp cấp ba, em tôi dừng học vì sợ làm gánh nặng cho mẹ. Tôi lo em sa ngã trong cuộc đời nhiều đam mê cám dỗ, thiếu vắng bờ vai vững chắc của cha. Lúc nào cũng nhắn nhủ em rằng thành công đôi khi không cần bằng cấp, có nhiều cách để vào đời, em hãy xem bác thợ đóng giầy, anh thợ khóa, ông thợ sửa xe máy…họ là những mảng màu trầm đẹp, trong bức tranh mưu sinh Hà Nội, cuộc sống sẽ buồn tẻ biết bao nếu thiếu vắng họ.

Hà nội luôn hào phóng, giang tay bao bọc tất cả mọi người, nghề nào cũng đáng quý, hãy học giỏi một nghề, em sẽ sống tốt ở đất này. Em ngoan ngoãn nghe lời tôi. Rong ruổi trên phố, em xin phụ ở một cửa hàng sắt thép trên đường Thụy Khuê. Nhìn em nhem nhuốc, vất vả gò lưng hàn xì. Em chênh vênh trên giàn giáo, dưới ánh nắng xiên rát mặt. Em quần quật giữa cái lạnh thấu xương trong thành Hà Nội, cốt làm cho thật tốt công việc của mình, lòng tôi se sắt, thương em nhiều lắm.

Nhưng tôi vui vì em đã vượt qua những cám dỗ luôn rình rập xung quanh để trở thành một chàng trai chín chắn. Sau ba năm theo học, kinh nghiệm vững vàng, vốn liếng đã dành được một chút, em quyết tâm tự mở cửa hàng. Đến năm 30 tuổi em là người đầu tiên trong lớp tự xây được nhà cao tầng, tự bỏ tiền ra lo cho đám cưới của mình mà không cần ai giúp đỡ.

Trời trở gió hun hút lạnh hơn. Tiếng em kéo tôi trở về với thực tại.

– Chị ơi, nơi bé Na chào đời này.

Tôi ngước nhìn “Bệnh viện Phụ Sản Hà Nội”. Bóng em tất bật đưa tôi đi đẻ, chạy ngược chạy xuôi lo cho tôi từ cái tã, từng bữa ăn khi chồng tôi ở cách xa hơn 10 ngàn cây số. Nỗi buồn tủi của người đàn bà cô đơn vượt cạn, được san sẻ rất nhiều.

Khi em dâu út của tôi phải nằm viện C cả nửa năm trời để chữa đẻ. Chồng đi công tác liên miên, bố mẹ ở xa. Em chính là ông anh chồng cần mẫn, suốt ngày túc trực chăm lo cho em dâu. Đến nỗi người ta tưởng em đang lo cho vợ mình.

Vườn đào Nhật Tân sau tết vẫn rực rỡ sắc hồng. Tôi đi giữa đất trời, hoa lá, đang thì thầm vào xuân mà miên man suy nghĩ. Hà Nội ơi, tôi yêu lắm mảnh đất đậm chất thơ và đầy lãng mạn này. Những con phố thâm trầm in vết dấu thời gian. Hàng sấu già cuối thu dùng dằng trút lá. Hoa sưa lớp lớp nhẹ rơi…chiều chiều, từng đàn sâm cầm mải mê trong hoàng hôn lựng đỏ. Nơi đây dung dưỡng chị em tôi, dù cơ cực, dù khó khăn vẫn yêu thương nhau, cố gắng vươn lên làm người có ích.

Ngày mai tôi xa Hà Nội, tôi sẽ buồn, sẽ khóc khi chia xa. Như mình sắp phải rời đi một thứ gì quý giá lắm. Tiếng em nhẹ nhàng động viên tôi, hãy yên tâm vững bước bên xứ người. Ở nhà, luôn có em chăm sóc mẹ, em sẽ quán xuyến mọi việc, chị đừng lo.

Nắm chặt tay em. Tôi hiểu. Em đã là một người đàn ông trưởng thành. Em biết sống vì mọi người, vì gia đình mình. Tôi tin em lắm chứ.

Chỉ là… tôi không thể quên được những gì mình từng gắn bó như máu thịt. Chỉ là… Hà Nội, em và gia đình tôi… bao nỗi nhớ quay quắt của một thời rơi nước mắt… bao vất vả khiến chúng tôi biết cưu mang nhau cùng tiếp bước vào đời.

Hà Nội ơi… tôi đi và rồi lại muốn được trở về. Bởi tình yêu gia đình, với Hà Nội luôn mãi trong tôi…

Trần Thủy (Giessen – Đức)

CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021” 

Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021

Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.

Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi

4.7 9 Phiếu bầu
Đánh giá bài viết
Đăng ký
Thông báo về
guest
4 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bình chọn nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các bình luận
Dương Châu Giang
Dương Châu Giang
1 year ago

Đọc mà rớt nước mắt chị ơi!

Trần Thủy
Trần Thủy
1 year ago
Trả lời  Dương Châu Giang

Cảm ơn em nhé😍

Huỳnh Long
Huỳnh Long
1 year ago

Chúc mừng đã lên bài.

Trần Thủy
Trần Thủy
1 year ago
Trả lời  Huỳnh Long

Em cảm ơn anh😍

4
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luậnx