Ngày chị ra trường, tôi đang học năm cuối, bé út lại bước chân vô quãng đời sinh viên với ngành y mà em đã chọn. Cứ như thế trong suốt chặng đường đó, bốn anh em tôi luôn yêu thương đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau về mặt tinh thần cũng như vật chất để vượt qua số phận, vươn lên đi tìm cái chữ.
Mẹ! tất cả mọi người sinh ra trên đời này bởi một người mẹ. Có thể mỗi người sẽ có một hoàn cảnh xuất thân khác nhau nhưng mỗi người đều có một niềm hạnh phúc giống nhau đó chính là có một người mẹ của riêng mình. Mẹ! Tôi không biết dùng bao nhiêu từ ngữ để diễn tả hết niềm yêu thương mà mẹ dành cho tôi và các anh chị em tôi. Mẹ đã mang nặng đẻ đau để sinh ra bốn anh em tôi. Cả cuộc đời mẹ luôn gánh hết phần vất vả để các con có được hình hài khỏe mạnh.

Gia đình tôi là gia đình thuần nông, cuộc sống rất cơ cực và khó khăn. Năm 1998, bố tôi mắc phải căn bệnh hiểm nghèo rồi qua đời ở tuổi 42, bỏ lại mẹ tôi mới 38 tuổi cùng bốn đứa con thơ. Lúc này anh lớn của tôi đang học lớp 9, chị gái học lớp 6, tôi học lớp 3, sau tôi còn có đứa em mới 4 tuổi. Cũng từ đó bao nhiêu nước mắt mẹ đều nuốt ngược vào trong để gánh gượng nuôi bốn anh em tôi.
Tôi vẫn còn nhớ những năm tháng tuổi thơ, những lúc anh chị em tôi ốm đau, mẹ vừa làm cha vừa làm mẹ chăm sóc chúng tôi. Lo lắng cho chúng tôi đến hao gầy. Tôi vẫn còn nhớ khi đi học tôi luôn bị các bạn bắt nạt và trêu ghẹo là “đồ không có bố”. Những lúc như thế tôi chỉ biết khóc…
Thời gian trôi qua, chúng tôi cũng lớn lên dưới tình yêu thương của mẹ. Họ hàng nội ngoại đều ở gần nhưng hầu nhưmẹ không nhờ vả được ai. Để có tiền trang trải cuộc sống và cho bốn anh em tôi đi học, mẹ phải thức khuya dậy sớm đi làm thuê làm mướn khắp nơi. Nhiều lúc anh em tôi còn định nghỉ học để theo lũ bạn ở làng rời xa quê đi bán vé số giúp đỡ cho mẹ. Nhưng mẹ đã khóc, mẹ van xin bốn anh em tôi hãy học. Dù cuộc sống có khó khăn thế nào cũng phải học. Mẹ nói rằng đời mẹ quá khổ vì không được học đến nơi đến chốn. Vì tương lai của các con mẹ sẽ cố gắng để các con có một tương lai tốt đẹp hơn. Mẹ! từ những cơn đau xé ruột đến những giọt nước mắt mồ hôi, mẹ đều hy sinh để cho anh em chúng con những điều tốt đẹp nhất.
Rồi cũng đến ngày anh em chúng tôi lần lượt rời xa mẹ, xa quê hương để bước vào giảng đường Đại học. Anh Hai chọn học ngành Sư phạm với mơ ước sau này đem kiến thức về cho các em nhỏ còn khó khăn như tuổi thơ của anh. Chị gái chọn học nghành Quản lý đất đai mong muốn đóng góp công sức bé nhỏ làm thay đổi diện mạo quê hương. Bé út thì chọn học ngành Điều dưỡng với mong muốn sau này sẽ chăm sóc sức khỏe cho mẹ và những bệnh nhân nghèo. Còn tôi lại chọn học ngành Ngữ Văn với ước mơ trở thành nữ phóng viên, để dùng những câu chữ của mình viết tiếp những ước mơ còn dang dở của những mảnh đời còn khó khăn trong cuộc sống.

Trong suốt quãng đường học vấn của anh em tôi, một mình mẹ một nắng hai sương vất vả chạy vạy khắp nơi để lo cho bốn anh em tôi. Anh Hai vừa ra trường, cũng là lúc chị gái tôi bước chân vào đại học. Anh may mắn được nhận công tác tại một trường THPT miền núi của tỉnh Phú Yên. Với đồng lương giáo viên ít ỏi ngày ấy, anh tằn tiện gói ghém phụ mẹ lo cho chị gái tôi học Đại Học. Chị bước vào năm thứ 3 là lúc tôi cầm trên tay giấy báo trúng tuyển Đại học ngay chính ngôi trường Đại học Qui Nhơn mà anh và chị đã theo học. Bao nhiêu khó khăn vất vả nhưng mẹ và anh luôn gắng gượng ở quê nhà để có tiền gửi cho hai chị em yên tâm học ở nơi xa. Bé út thấy được tấm gương của anh chị cũng cố gắng theo đuổi ước mơ trở thành cô điều dưỡng.
Ngày chị ra trường, tôi đang học năm cuối, bé út lại bước chân vô quãng đời sinh viên với ngành y mà em đã chọn. Cứ như thế trong suốt chặng đường đó, bốn anh em tôi luôn yêu thương đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau về mặt tinh thần cũng như vật chất để vượt qua số phận, vươn lên đi tìm cái chữ.
Rồi lần lượt bốn anh em tôi đều đã cầm tấm bằng Đại học trên tay, mẹ đã có thể mỉm cười mãn nguyện, chen lẫn những giọt nước mắt hạnh phúc. Bốn anh em tôi ra trường đều đã có công ăn việc làm. Anh trai tôi đang là giáo viên của trường THPT tại quê nhà. Chị gái tôi cũng là cán bộ công nhân viên chức của địa phương. Tôi lại may mắn làm việc ở môi trường báo chí như niềm ước mơ từ nhỏ. Em gái út cũng bước vào ngành y như em đã chọn. Với mẹ không gì có thể thay thế được bốn anh em tôi. Mẹ coi chúng tôi là cả một gia tài mà cả đời mẹ tảo tần hi sinh tất cả mọi thứ để có được.
Thời gian trôi qua, mẹ vẫn dõi theo từng bước chân của bốn anh em tôi. Mẹ đã cho chúng tôi hành trang vững chắcbước vào đời: tình cảm, kiến thức, cách đối nhân xử thế, cách làm người. Thật không sao kể hết được những gì mà mẹ đã dành cho chúng tôi. Và tình thương của mẹ vẫn mãi tăng lên theo với thời gian. Mẹ chỉ cho đi mà không bao giờ nhận, cuộc đời của mẹ là một chuỗi những hy sinh cao cả.
Giờ đây, bốn anh em tôi đều đã lập gia đình riêng, đều có hạnh phúc nhỏ của riêng mình. Nhưng chúng tôi vẫn luôn bé nhỏ trước tình mẹ bao la, mỗi khi gặp phải những khó khăn, chỉ có mẹ là vẫn luôn dang rộng vòng tay yêu thương, che chở cho chúng tôi.
Con đường chúng tôi bước đi cũng còn nhiều chông gai và có cả những giọt nước mắt cay đắng. Thế nhưng có hình ảnh của mẹ luôn bên cạnh chúng tôi là chúng tôi lại bước vững vàng. Mẹ luôn là ngôi sao sáng dẫn đường cho chúng tôi đi. Mỗi tuần chúng tôi đều hẹn nhau về quê thăm mẹ, mẹ không nói nhiều nhưng chúng tôi hiểu mẹ đang thầm nhắc chúng tôi hãy biết yêu thương nhau, và biết vươn tới những điều tốt đẹp cho một tương lai tươi sáng.

Mỗi khi nhớ về mẹ, chúng tôi thường nghĩ về mái ấm, căn nhà xưa nơi ấy có mẹ luôn chờ đón chúng tôi tôi trở về. Bởi nơi đó có sự yêu thương vô điều kiện. Bởi nơi đó còn có mẹ, người giữ lửa và truyền yêu thương cho anh em chúng tôisuốt cuộc đời này
Năm nay mẹ đã bước sang 65 tuổi. Gương mặt mẹ vẫn hằn nhiều lo lắng cho anh em chúng tôi. Chạnh lòng, tôi nghĩ về những năm tháng được sống bên mẹ, thấy sao nó ngắn ngủi quá. Mẹ hay bảo, ở đời nước mắt chảy xuôi, sinh các con ra mẹ nuôi nấng yêu thương các con vô điều kiện mà chẳng mong các con báo đáp.
Mẹ ơi! Con sẽ cố gắng, phải cố gắng thật nhiều hơn nữa để làm mẹ vui, bù đắp lại những mất mát hi sinh to lớn mà mẹ phải gắng gượng suốt mấy chục năm qua. Và chúng con sẽ làm cho tuổi già của mẹ được luôn an yên hạnh phúc cùng chúng con mẹ nhé!
Thụy Yên (Phú Yên)
CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021”
Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021
Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi
Hãy lắm, tuyệt lắm bạn ơi. Không hiểu sao cứ đọc đến đâu trong cổ cứ nghèn nghẹn đến đó. Mình cũng là người ở quê ra đi tìm ánh sáng khi mẹ không còn, cha làm gà trống nuôi con.
Thương mẹ
Chúc gia đình bạn luôn hạnh phúc nhé
Chúc gia đình em mãi luôn hạnh phúc
Sống tốt, sống đẹp để mẹ bạn luôn mỉm cười bạn nhé🙂