…từ nhỏ tới lớn tôi lúc nào cũng gây khó khăn cho chị Hai, mỗi lần làm gì sai cũng lấm lét kể với chị để nhờ chị giúp, việc nhà cậy vào chị làm hết, đánh nhau gây gổ chị cũng là người bôi thuốc xoa rượu, hết tiền cũng về mượn chị nhưng ít khi nào trả, đồ của chị có bộ nào mới cũng hay giành mặc ké nhưng tôi lại chưa bao giờ nói thương chị.
Đây là câu chuyện được viết theo dòng kỷ niệm chắp ghép từ những ký ức vụn vặt trong tuổi thơ tôi và chị hai ngày xưa.
Chị hơn tôi 6 tuổi, là chị cả trong nhà có 3 chị em, chị tháo vát và khéo léo ai cũng thương cũng mến, hầu như ai tiếp xúc cũng hay khen với má “ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng”. Lúc bà nội tôi còn sống tính tình khó chịu, nội hay la mắng con cháu trong nhà dường như không ai muốn tiếp xúc hay tới gần nội, chỉ riêng chị hai là hay qua nhà nội tỉ tê đủ chuyện. Chị hai thường bảo “bà lớn tuổi nên khó tính chiều bà chút để bà vui, thời gian bà sống với mình đâu còn được bao nhiêu, mai này lỡ bà đi rồi có muốn làm gì cho bà cũng không còn kịp nữa, chị không muốn sau này chúng ta phải hồi tưởng về bà với niềm nuối tiếc khôn nguôi…”.
Vậy là cứ đi học về chị hay đem cơm qua cho bà ăn, nghe bà cằn nhằn vài chuyện không đâu nhưng chị chỉ ngồi cười lắng nghe, còn tôi không thể như chị được, nội mới nói mấy câu là tôi kiếm cớ chạy vụt đi chơi. Áo quần nội thay ra chị đem ra sông giặt giũ cẩn thận, phơi nắng thơm tho xếp lại chỉn chu, thế mà nội vẫn mắng chị xơi xơi mỗi lần không đủ nắng làm áo quần ẩm mốc, đồ ăn hơi nguội hay miếng thịt quá dai… nhưng khi chị hai đi học xa, tôi thấy nội hay ra ngóng vào trông miệng cứ lẩm nhẩm “con Hân đi học sao lâu về vậy” đến tận sau này khi trí nhớ bà đễnh đãng chẳng còn nhớ rõ ai vẫn nhắc hoài về chị với giọng vô cùng trìu mến.

Nhà có ba chị em, anh giữa là con trai duy nhất nên hay được má cưng chiều, má nói “con gái là con người ta, sau này lấy chồng cũng chẳng trông cậy được gì”. Vì thế, trong nhà việc lớn việc nhỏ đều đến tay chị hai, lúc tôi còn nhỏ xíu má đã giao việc đi chợ nấu cơm cho chị, từ tờ mờ sáng thấy chị xách cái giỏ nhựa móc vào xe đạp đi chợ mua đồ. Dáng chị nhỏ xíu, cái giỏ còn muốn to hơn người, chiếc xe đạp cũ của ba to quá khổ nên chị chưa ngồi tới cứ ngồi dưới cái sườn xe mà đạp, giỏ đồ nặng trĩu cứ loạng choạng trông vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Chị đi chợ từ hồi mới 9 tuổi, ban đầu còn ghi các món má dặn trong miếng giấy cầm theo, được chừng vài bữa má nói chị thấy gì ngon thì tự mua lấy, vậy là chẳng ai dạy chị tự biết đi chợ mỗi ngày mua những món khác nhau, má đưa 10 ngàn đi chợ dư lại đem về trả má, chị còn nhỏ nhưng đã biết tính toán trước sau, biết lựa mớ rau con cá, biết tính nhẩm thiệt nhanh. Về lại nấu cơm cho cả nhà vì ba má còn bận chăm mấy ha vườn xoài rộng bạt ngàn.
Vào mùa thu hoạch thì việc nhà, cơm nước đều khoán hẳn cho chị hai, đi học về là chị luôn tay luôn chân, phải múc từng xô nước dưới sông đổ đầy lu, khạp để cả nhà có nước đủ xài. Có lẽ vì vậy mà tay chị gân guốc và trông thô kệch, má nói con gái có bàn tay vậy cả đời không sướng được. Thực sự tôi ấn tượng đến nỗi sau này tôi gặp cô gái nào cũng hay nhìn bàn tay của họ, bàn tay ai to gân xanh nổi nhiều tôi đều có thiện cảm và trộm nghĩ hẳn họ là người siêng năng chăm chỉ lắm, giống như chị hai của tôi vậy.
Tôi vẫn còn nhớ lúc tôi ba, bốn tuổi chị ẵm tôi một bên, tay kia dắt anh ba đi chơi, lúc nào tay chị cũng cầm theo cái túi vải nào quần để thay cho tôi lỡ tè dầm, nào nón cho anh ba đỡ nắng, cái khăn mùi xoa lau nước mũi… Chị hai lúc nào cũng phải trông chừng hai đứa tôi, trẻ con lại hay chạy nhảy lung tung, bữa nào về nhà mà bị xây xước khắp người chị còn bị má la rất oan ức. Tôi vẫn nhớ cái cảnh chị ẵm tôi về nhà khi trời đã về chiều, bóng chị đổ dài trên đường lặng lẽ, trông chị tần tảo hệt như người mẹ nhỏ của anh em tôi vậy.
Không biết có phải tại bà nội mong có thêm cháu trai quá hay không vì nhà tôi mấy đời đều độc đinh. Từ đời ông nội, ba tôi rồi anh trai tôi cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất nên bà và má nuôi tôi theo kiểu mạnh mẽ như một thằng con trai thứ thiệt. Lên sáu, lên bảy tôi đi đánh lộn khắp xóm chẳng ngán thằng con trai nào, tướng tôi cũng to khỏe nên đứa nào yếu thế là bị tôi đánh cho ra trò, ba má tụi nó kéo tới nhà tôi mắng vốn, má tôi phải xoa dịu người ta, vừa xin lỗi vừa cầm cái chổi đánh tôi túi bụi, sau những trận đòn tôi thườg ấm ức bỏ ăn bỏ uống cho má sợ, ai dè má mặc kệ biểu chị hai ăn xong còn dư đổ hết cho heo ăn, cho nó nhịn đói luôn đi cho chừa cái thói hung hăng. Tôi nằm trong giường mím môi không khóc, bụng thì sôi rột rột vì đói lả, chị hai khều nhẹ tôi ra chái bếp ăn phần chị giấu má chừa lại, lúc đó tôi thấy chị thật tốt, còn thương tôi hơn cả má.
Thuở ấy trò vui nhất của lũ trẻ là chơi đập gãy cây mía bằng tay, đứa nào đập nhiều sẽ thắng và nhận phần thưởng là đống mía vừa đập. Tôi cậy mình khỏe nên chơi hăng tiết lắm, lúc nào chiến thắng cũng thấy hả hê nhưng vì ham đập quá nên cánh tay bầm đen vì lực quá mạnh, về nhà mới thấm mấy cơn nhức đó, sợ má thấy má chửi nên tôi chỉ dám nói với chị hai, chị vô buồng lấy chai rượu ngâm thuốc của ba đổ lên xoa cho tôi đỡ đau. Lúc nào tôi cũng bày đủ trò lộn xộn nhưng chị hai luôn là người thu dọn nó cho tôi.
Tôi luôn nghĩ mình là một thằng nhóc nên không có được cái tính dịu dàng chỉn chu như chị, ba má cũng không để ý khi tôi hành xử như thằng con trai, nhưng chị thì lại tinh tế vô cùng, cái gì chị cũng tỉ tê cho tôi biết con gái phải thế này thế kia, lúc đó tôi còn nhỏ chẳng mấy khi để lời chị vào đầu, đôi lúc tôi cảm nhận chị thực sự bất lực với tôi.
Chị lớn lên đằm thắm, không quá xinh nhưng cao ráo ưa nhìn, có rất nhiều người theo đuổi chị, mấy ngày lễ hoa thiệp gửi rất nhiều, có mấy anh gần nhà hay đến chơi anh nào mang theo bánh kẹo thì tôi vui vẻ tiếp đón còn có ý vun vào, anh nào keo kiệt không đem gì thể nào tôi cũng tìm cách phá đám đuổi về cho bằng được. Chị mắng tôi không được hành xử như thế, tình cảm không đong đo cân đếm bằng tiền, không ai cho không mình cái gì bao giờ, họ làm đều có mục đích cả, so với những người tính trước tính sau chị thích người chân thật hơn nhưng tôi chẳng quan tâm cứ ngúng nguẩy mặc kệ chị, thực sự lúc đó tôi thấy mình cũng hư thật.
Tôi lên cấp hai đã biết phóng xe máy ầm ầm chở ba chở bốn trốn học đi chơi, cái vẻ ngông nghênh bất cần khiến ba má nổi giận, thế là tôi ăn đòn nhiều hơn ăn cơm, càng bị đánh tôi càng lì lợm khó bảo. Chị hai lúc nào cũng đi tìm tôi về, vẻ nhẫn nhịn của chị làm tôi phát bực, thà chị cứ hét lên như má tôi đỡ khó chịu hơn, đằng này chị lúc nào cũng nhẹ nhàng khuyên bảo tôi phải thế này thế kia… nghe chị nói mãi tôi cũng động lòng, nhất là thấy chị toàn bị ba má la vì bao che cho tôi, thương chị hai nên tôi cũng bớt dần.
Tôi vượt qua tuổi nổi loạn thì chị hai cũng đi học xa rồi lấy chồng tít bên kia đại dương, trước ngày đưa dâu chị hai gọi tôi lại dặn dò “chị lấy chồng xa xôi ở nhà em thay chị chăm lo ba má nhé, má có la cũng vì thương em thôi, bà nội có mắng mỏ em cũng đừng cãi lại kẻo bà buồn, người lớn không phải lúc nào cũng đúng nhưng mình là con là cháu, nhường nhịn một chút cũng không thiệt gì, chị giờ là con nhà người ta, ở nhà trăm sự đều nhờ vào em cả”, tôi hừ mũi “làm như Thúy Kiều bán mình dặn dò Thúy Vân không bằng, thiệt lằng nhằng quá”, nói cứng thế thôi chứ lúc chị lên xe hoa đi rồi tôi ngồi bệt xuống đất khóc rưng rức, tôi ghét cảm giác chia ly nên không chịu đi theo dù chị với má nói hết lời. Nhìn bóng xe hoa khuất xa lòng tôi buồn se sắt, cảm giác chị đi rồi trống vắng vô cùng, khác với mọi lần chị đi học rồi về, lần này chị theo chồng xa xứ chắc lâu lắm mới về…
Chị hai đi lấy chồng vẫn chắt chiu từng đồng để gửi về, tôi biết cuộc sống bên ấy cũng chẳng dễ dàng gì, để có tiền dư chị cũng phải cày ngày cày đêm nên mỗi lần chị gọi về tôi bảo đừng gửi gì cả, bên này có thiếu thốn gì đâu, vậy thôi mà chị khóc, chị tủi thân nghĩ tôi không cần tiền của chị, tôi càu nhàu vài câu rồi cúp máy, lòng thương chị vô bờ, tính hay lo hay nghĩ nên lúc nào chị cũng nhạy cảm thái quá.
Thực ra từ nhỏ tới lớn tôi lúc nào cũng gây khó khăn cho chị hai, mỗi lần làm gì sai cũng lấm lét kể với chị để nhờ chị giúp, việc nhà cậy vào chị làm hết, đánh nhau gây gổ chị cũng là người bôi thuốc xoa rượu, hết tiền cũng về mượn chị nhưng ít khi nào trả, đồ của chị có bộ nào mới cũng hay giành mặc ké nhưng tôi lại chưa bao giờ nói thương chị.
Giờ tôi đã trưởng thành và đi xa nhà, công việc bộn bề vất vả, mỗi khi mỏi mệt tôi đều tự nhủ mình phải cố gắng hơn, gặp chuyện không vui chỉ biết giấu vào lòng, té xe hay chảy máu cũng tự mình chăm sóc mới thấy nhớ thấy thương chị hai quá chừng, giờ chẳng còn chị bên cạnh nghe tôi lèo nhèo đủ thứ, không còn chị nên có buồn có sợ cũng giấu vào lòng, có nhớ thương chị đến cồn cào cũng đành chịu, lúc này tôi chỉ có thể ngước lên trời thầm nhủ “ở bên ấy chị hai phải thật hạnh phúc đấy nhớ chưa, em gái thực sự nhớ và thương chị hai nhiều lắm lắm”.
Huỳnh Thị Ngọc Hà (TP. HCM)
CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021”
Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021
Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi
ước gì có chị hai