… nhớ lại ân tình ngày xưa ba dành cho anh, anh bỏ hết mọi việc đến cận kề chăm sóc trong lúc ba cần nhất, Anh nói: “Bây giờ con đã lớn có thể tự lo được, ruộng vườn chủ yếu máy móc làm thay, anh phải gác lại để có nhiều thời gian đền đáp ơn nghĩa của ba ngày xưa, hơn nữa các em là con gái, đây là việc anh phải làm”. Những ngày ba nằm bệnh viện, việc tắm rửa, ăn uống, nâng giấc… một mình anh chăm sóc cho ba.
Gia đình tôi sống bằng nghề làm ruộng, cuộc sống khó khăn cha mẹ tôi phải bươn chải lắm mới lo lắng được cho 7 chị em tôi. Tuy nghèo, nhưng ba mẹ tôi nuôi dạy chúng tôi rất kỹ, vì vậy chị em tôi rất hòa thuận, yêu thương nhau và hiếu thảo với ông bà.
Nói về mẹ tôi, những năm tháng chúng tôi còn đi học, trường ở xa nhà lại phải đi bộ 2, 3 tiếng mới đến trường. Buổi chiều tan học thì trời đã chập choạng tối, mình mẹ bơi xuồng hết 7 km từ nhà đến điểm chờ đón chị em tôi. Những khi nước lũ về sóng xô có lúc tưởng lật cả xuồng. Vì thương con mà mẹ không hề sợ khó chỉ sợ chúng tôi gặp nguy hiểm, sợ chúng tôi bị mưa ướt lạnh. Lúc đó trí óc non nớt của tụi tôi chỉ biết có mẹ thì mình không sợ gặp nguy hiểm, có mẹ mình bớt lội sình lầy, khỏi bị ướt mỗi khi mưa bão….
Năm tôi lên lớp 12 thì mẹ bị bệnh qua đời. Từ đó chúng tôi thiếu vắng bàn tay ấm áp của mẹ. Cuộc sống của chúng tôi từ đây hoàn toàn dựa vào đôi vai gầy guộc, và đôi chân chỉ có một bàn chân của ba tôi với nghề thợ mộc thô sơ.
Lúc này chị hai và chị ba tôi đã đến tuổi lấy chồng. Ngày đó, anh rể thương hoàn cảnh tụi tôi và đem lòng yêu chị ba nhưng không dám nói vì anh mồ côi cha mẹ từ sớm, anh sống cùng ông ngoại và phải lo cho người em trai tật nguyền, cuộc sống cũng thiếu trước hụt sau. Chị ba khâm phục lòng hiếu thảo nên đã cùng anh xây dựng gia đình. Ba tôi vừa làm cha vừa làm mẹ lo chu toàn đám cưới cho anh chị tôi.

Chị ba về với anh một thời gian thì người em trai tật nguyền mất, rồi ông ngoại cũng qua đời vì đau buồn. Mất mát đau thương nên anh đã quyết rời khỏi quê. Ba tôi vì thương con, thương rể đã dẫn dắt anh mua đất cất nhà và cho ruộng để anh chị làm nuôi con. Có nghề mộc trong tay, ba đã đứng ra cất nhà cho anh chị để có nơi che mưa che nắng, với sự nâng đỡ của ba cùng với ý chí và nghị lực, anh chị tôi đã vượt qua khó khăn, đủ lo cho các con ăn học thành tài, cuộc sống dần ổn định.
Ba tôi tuổi đã cao và bị mất một bàn chân nên đi đứng yếu, một lần không may bị té gãy tay, kể từ đó kéo theo các bệnh về xương khớp. Ba không tự đi lại được nên việc sinh hoạt cá nhân của ba phải được con cái hỗ trợ. Chị em chúng tôi thay phiên nhau chăm sóc cho ba.
Anh rể tôi nhớ lại ân tình ngày xưa ba dành cho anh, anh bỏ hết mọi việc đến cận kề chăm sóc trong lúc ba cần nhất, Anh nói: “Bây giờ con đã lớn có thể tự lo được, ruộng vườn chủ yếu máy móc làm thay, anh phải gác lại để có nhiều thời gian đền đáp ơn nghĩa của ba ngày xưa, hơn nữa các em là con gái, đây là việc anh phải làm”. Những ngày ba nằm bệnh viện, việc tắm rửa, ăn uống, nâng giấc… một mình anh chăm sóc cho ba.

Anh bảo: “Các em yên tâm đi làm, có anh chăm sóc cho ba, ba là ba ruột của anh, có được cuộc sống hôm nay cũng là nhờ ba tiếp sức cho anh”.
Anh chỉ là một người nông dân chân chất thật thà, chân lấm tay bùn nhưng lại có tấm lòng rộng lớn như cả một bầu trời rạng rỡ chiếu sáng tâm hồn chúng tôi, cho các con của anh và cho cả những người xung quanh. Anh hay nói: “Anh cũng có con, rồi sẽ có dâu, có rể nên anh càng phải sống cho tốt để sau này con cháu noi theo”, một người học ít như anh mà có thể có những suy nghĩ sâu sắc như vậy thật đáng quý biết bao.
Nhớ ngày xưa tôi luôn ước ao có một người anh trai để gánh vác, giúp đỡ ba tôi những công việc nặng nhọc mà bọn chị em gái chúng tôi không làm nổi, tôi thầm cảm ơn anh: “Anh chính là anh cả của chúng em”, cảm ơn chị gái đã mang cho gia đình tôi một người anh trai sống trọn đạo đẹp đời.
Cả ba tôi và anh tôi đều cho đi một cách tự nguyện và nhận lại bằng tấm lòng biết ơn sâu sắc. Người với người sống để yêu thương! Khi cho đi chính là khi chúng ta được nhận. Sợi dây liên kết dù chẳng máu mủ ruột rà cũng tạo nên tình thâm gắn với nhau trong một kiếp nhân sinh.
Tôi xin chân thành cảm ơn chương trình đã cho tôi cơ hội chia sẻ về anh trai tôi.
Nguyễn Thị Lệ Hằng (Cần Thơ)
CUỘC THI VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021”
Thời gian: Từ 05/05/2021 – 15/06/2021
Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, Cuộc thi “Gia đình của tôi 2021” còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Thông tin chi tiết tại: Thể lệ cuộc thi
- Bắt “trend” giảm béo bằng laser không xâm lấn!
- Cây Táo Nở Hoa chưa lên sóng đã gây sốt cộng đồng mạng bởi chuyện gia đình đầy drama
- Le Petit Bake&Cake- ngọt ngào mùa Giáng Sinh
- Hoa hậu Đặng Thu Thảo làm giám khảo Miss Teen International Việt Nam 2021
- Tận hưởng mùa lễ hội tưng bừng tại Hotel Grand Saigon
Câu chuyện đẹp!
Mong anh luôn mạnh khoẻ
chúc anh trai luôn mạnh khỏe để phụng dưỡng cha già
Bài viết rất hay. Rất ý nghĩa. Chúc cô thành công