Khi tôi kể câu chuyện này thì Anh em chúng tôi đã là cha là mẹ của 2,3 đứa con rồi. Đến giờ dù đã già đi nhưng anh em tôi vẫn luôn nương tựa nhau mà sống. Chúng tôi luôn cảm ơn Dì, người đã đi cùng Ba tôi trong suốt quãng đời còn lại này. Còn một điều quan trọng nữa, cho dù trước đây cuộc sống của chúng tôi đã kinh khủng như thế nào thì chúng tôi chỉ nghĩ đó là số phận nhưng quan trọng hơn, anh em tôi đã vượt qua số phận đó. Bây giờ chúng tôi vẫn yêu thương nhau hết mực và chưa bao giờ bỏ nhau cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra.

Ngày đó, cách đây hơn 30 năm. Ngày mà mẹ mất là khi anh em tôi đang ở cái tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới”. Tôi khi đó mới lên 12 tuổi, trên tôi là anh Hai 14 tuổi và dưới tôi còn hai đứa em trai, em trai út khi đó vừa mới lên 6. Bạn bè của Ba Mẹ, người thân, hàng xóm… đều chặc chặc lưỡi nói rằng: rồi bốn anh em nhà đó sẽ sống như thế nào đây, thật tội nghiệp, thật cám cảnh.
Những ngày không có Mẹ bên cạnh, thật khó khăn với anh em tôi. Cuộc sống cứ như đảo lộn hết. Tôi cứ ngơ ngác sao lại thế, hồi còn Mẹ đâu có vậy đâu?!. Muốn ăn ngon, mặc đẹp đều có Mẹ lo. Khi đến trường đều được Mẹ lựa cho bộ đồ xinh đẹp nhất để mặc. Tan học đều có Mẹ đón ngoài cổng và xoa xoa đầu nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay có gì vui không con?”, vậy là tíu ta tíu tít kể mẹ nghe chuyện trường, chuyện lớp cho đến khi về đến nhà.
Chỉ là sống với Mẹ 12 năm nhưng tôi chưa bao giờ quên đi cảm giác tình yêu thương bao la của Mẹ đã dành hết cho anh em tôi. Ngày mà Mẹ biết Mẹ không còn được bên cạnh chúng tôi bao lâu nữa, bằng chút sức lực nhỏ nhoi của mình, Mẹ đã cố gắng sống với anh em tôi thật trọn vẹn nhất có thể. Chỉ có anh em tôi là vẫn hồn nhiên ngây ngô, không biết khoảng thời gian của Mẹ dành cho chúng tôi chỉ tính bằng giờ, bằng phút và bằng giây. Rồi đến ngày Mẹ phải đi xa, anh em tôi chẳng biết bấu víu vào đâu, chỉ biết khi nhớ mẹ thì gào lên mà khóc…. Lúc đó, chỉ duy nhất một mình anh Hai tôi là bình tĩnh đón nhận và ôm các em mà nói: “có anh đây, tụi em đừng lo gì cả”. Anh Hai ngày đó chỉ 14 tuổi và học cùng lớp với tôi.

Và rồi, Ba vì miếng cơm manh áo phải đi làm xa. Ông bà Nội Ngoại thì chẳng ai bên cạnh. Anh em tôi cứ sống trong sự thương xót của người ngoài, nheo nhóc, ảm đạm. Cứ chiều tới là chúng tôi lại ôm nhau khóc vì nhớ mẹ. Anh Hai phải vỗ về an ủi. Đôi khi vì trẻ con, không dỗ dành các em được, anh lại khóc còn to hơn. Khóc mãi rồi nín, rồi đói… rồi lại lo cho các em từ bữa ăn cho đến giấc ngủ. Thời gian dần trôi qua, anh Hai giống như một người mẹ trong mắt các đứa em. Đến bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao, anh có thể làm hết mọi việc để lo cho các em???

Rồi một ngày việc gì đến đã đến. Nhà tôi đón nhận thêm thành viên mới, là Dì tôi. Chúng tôi chào đón thêm một đứa em gái. Cuộc sống của anh em tôi ngày một khó khăn hơn. Có thể khi đó anh em tôi còn quá nhỏ để hiểu, cần phải sống đúng vai trò của những đứa con không còn mẹ. Vì còn trẻ con nên xung đột cứ dần một tăng lên. Và rồi đến lúc bốn anh em tôi phải tự lo mọi thứ, từ ăn, ngủ, học hành, sinh hoạt. Sau này khi bình tâm lại mọi việc, tôi cũng không hiểu vì sao bốn anh em nheo nhóc của tôi lại có thể tồn tại được???
Ngày mà cho là bước ngoặt của cuộc đời các anh em tôi. Đó là việc lựa chọn ai phải nghỉ học để lo cho mấy anh em còn lại. Dĩ nhiên sự lựa chọn đó là anh Hai. Anh phải hy sinh nghỉ học đi học nghề để cùng gánh vác với Ba mà lo cho ba đứa em còn lại. Năm đó tôi học lớp 10 và đồng nghĩa với việc lớp 10 anh phải bỏ học ngang chừng. Dù anh Hai học siêu giỏi và rất thích đi học nhưng vì nhiệm vụ cao cả lo cho các em mà anh phải bỏ lỡ chuyện học hành. Anh vẫn cười và chấp nhận mọi thứ hết sức nhẹ nhàng.

Cứ thế, cuộc sống của anh em tôi cứ trôi qua trong sự vất vả nhọc nhằn của anh Hai. Tôi vào đại học anh là người đưa tôi đi nhập học, mua sắm đầy đủ để tôi không phải tủi thân vì thua thiệt với bạn bè. Rồi quay về làm việc và cùng Ba lo cho hai đứa nhỏ đang học ở quê nhà. Anh như một người Cha và thay luôn phần của Mẹ chăm sóc cho các em một cách tốt nhất. 4 năm đại học trôi qua, tôi ra trường và cùng anh Hai lo tiếp cho hai đứa em học hành đàng hoàng rồi tốt nghiệp. Tôi vẫn thấy anh em tôi quá may mắn vì không ai bị thất học và mỗi người đều cảm thấy hài lòng với công việc hiện tại của mình. Không những thế, khi đi làm rồi chúng tôi cùng phụ Ba và Dì lo cho đứa em gái cùng Ba khác mẹ. Bốn anh em tôi luôn nghĩ rằng, đó là em gái mình và phải có trách nhiệm lo cho em. Giờ thì em ấy cũng đã ra trường và có một công việc ổn định ngay tại Sài Gòn hoa lệ. Chúng tôi luôn mừng là năm anh em vẫn luôn yêu thương nhau nhất có thể.
Khi tôi kể câu chuyện này, với mọi người thì đó là điều hết sức bình thường nhưng với anh em tôi là những tháng ngày không quên để chúng tôi có được ngày hôm nay. Tôi thường hay nói về anh bằng hết thảy sự hãnh diện với mọi người rằng: “Lo cho một bầy em ăn học tử tế, thương bầy em như rứt ruột mình đẻ ra…chỉ có thể là anh Hai tui”. Và với anh em tôi, anh ấy là cả một thế giới mà chúng tôi có được.

Dù đã hơn 30 năm và trải qua quá nhiều biến cố trong cuộc đời, nhưng chưa bao giờ anh em chúng tôi oán trách những ngày đã qua. Mà ngược lại chúng tôi thấy may mắn, đã học được mọi thứ từ tình yêu thương nhau của một sự hiện hữu. Đó là “gia đình”.
Cảm ơn Ba đã trải qua những năm tháng khó khăn để nuôi chúng con lớn khôn.
Cảm ơn Mẹ, dù không bên cạnh tụi con nhưng vẫn dõi theo cuộc sống của mấy anh em con. Chỉ bảo cho tụi con những gì đúng, gì sai và những gì cần nên làm. Nhất là Mẹ đã đem đến cho tụi con một người anh trai thật tuyệt vời. Tụi con hay nói với nhau rằng, nếu không có anh Hai thì tụi mình sao nhỉ? sao nhỉ?
Tháng 6 về, có một ngày đặc biệt là ngày 28-6 (ngày Gia đình Việt Nam). Nhưng riêng anh em tụi con, còn có thêm một ngày hết sức đặc biệt nữa, ngày giỗ lần thứ 31 của mẹ. Ngày mà dù có bận rộn đến mấy, tụi con cũng phải gặp nhau và tranh nhau khoe với mẹ những gì chúng con đã làm được. Các anh em con đang biết, nơi ấy Mẹ đã hài lòng về chúng con và đang mỉm cười thật đẹp. Tụi con yêu mẹ rất nhiều!
Mai Vy (Kon Tum)
BEAUTYLIFE PHÁT ĐỘNG CUỘC THI “VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VIỆT NAM” VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2020”
Thời gian: Từ 20/5/2020 – 20/06/2020
Nhân kỷ niệm 19 năm Ngày Gia đình Việt Nam (28/6/2001 – 28/6/2020), Tạp chí Beautylife phát động cuộc thi “Viết về Gia đình Việt Nam 2020” với chủ đề: “Gia đình của tôi”. Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, cuộc thi còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Độc giả dự thi có bài viết được chọn đăng sẽ nhận được nhiều phần quà giá trị từ BTC
Thông tin chi tiết tại: https://bit.ly/2Zp9drW
?????
Thật tình cảm và xúc động
Anh đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần
Rất cảm động, cảm ơn gđ em đã cho mn thấy tình anh em thật cao quý
Hay Quá
❤
Đó là một ước mơ
Bài viết hay quá :))
Có anh trai là điều tuyệt vời ^_^
Rất hay