Buổi trưa, tiết trời oi ả, cả nhà tôi lại quây quần bên bữa cơm gia đình. Bữa ăn chẳng có gì, đôi khi chỉ có cơm cùng đĩa đậu phộng và tô canh ngót hái ở sau vườn nhưng lúc nào cũng đầy tiếng cười của ba, của mẹ và các anh chị em.
Ba mẹ cực nhọc làm việc cũng chỉ có thời gian này để hỏi han, quan tâm đến các con. Chúng tôi thì cũng tranh thủ để méc ba méc mẹ chuyện này chuyện kia. Vì vậy bữa ăn gia đình tuy chẳng có gì nhưng lúc nào cũng ríu rít tiếng nói cười.

Mỗi ngày sau bữa trưa tôi lại đi bộ một mình đến trường trên con đường quen thuộc đầy sỏi đá, nắng đến nứt nẻ. Buổi học hôm ấy cũng diễn ra bình thường như những ngày khác, cuối giờ bác bảo vệ già từ từ đi về phía cây phượng chỗ treo cái kẻng nhỏ gõ “leng keng, leng keng”, học sinh úa ra từ các lớp học. Tôi cũng ùa chạy ra theo các bạn và rẽ qua phía con đường quen thuộc để đi về nhà. Bỗng sau lưng tôi có tiếng gọi giật lại, thì ra là thằng Mít con ông Bảy hàng xóm:
– Ê Bé, nhà mày cháy kìa…
– Mày đừng nói xạo nha, hồi trưa tao đi học nhà tao có sao đâu.
Tôi nói vậy nhưng trong lòng thì lại lo lắng vô cùng, nhìn cái mặt nghiêm trọng của thằng Mít tôi lại càng lo hơn, tôi muốn chạy thật nhanh về nhà nhưng chân tôi cứ ríu lại với nhau.
Khi về đến nhà, tôi chẳng còn nhận ra cái nơi che mưa che nắng vốn đã rách nát của nhà mình nay chẳng còn hình thù gì nữa mặc dù mọi người đã tích cực chữa cháy.
Tối đó cả nhà tôi phải ngủ trong cái chuồng heo dài ba mét rộng ba mét, vừa vặn cho cả gia đình, cái mùng may mắn được ba ôm chạy ra cũng cháy loang lổ, muỗi bay vo ve bên trong hay bên ngoài mùng tôi cũng không phân biệt được nữa. Trời tối đen như mực, chiếc đèn dầu còn lại treo trên cột chuồng heo le lói le lói. Tôi nghe ba mẹ xì xầm tính toán xem mai phải làm gì, sửa nhà ra sao, ngộ nhỡ trời mưa thì như thế nào…

Nhà tôi lại quây quần bên bữa cơm gia đình mặc dù địa điểm ăn cơm giờ là cái chuồng heo. Người hàng xóm thất thểu đi qua, cảm thông đem bát canh rau muống chia sẻ.
Ngồi trong chuồng heo mẹ nói: “May mà tuần trước nhà mình bán được cặp heo, chớ không là bây giờ đâu có chỗ ăn chỗ ngủ”. Thế là cả nhà lại phá lên cười, cười để cho nhẹ lòng, để không thấy mình nghèo đói, không có cái nhà để ngồi ăn cơm.
Cái chuồng heo bây giờ thật sự có giá trị to lớn đối với gia đình tôi cho dù trước đó tôi chẳng hề quan tâm đến nó, nó có mùi thật khó chịu mà tôi không muốn đến gần, nhưng bây giờ lại là chỗ ăn chỗ ngủ của cả gia đình vì chẳng còn chỗ nào khô ráo hơn trong mảnh đất sũng nước và đầy bùn sình.
Mãi hai tháng sau gia đình tôi mới dựng lại được một căn nhà mới, ngôi nhà cao ráo hơn được làm bằng gỗ, không còn mái lá như xưa. Ngôi nhà được xây dựng được bởi sự cố gắng làm lụng vất vả của ba mẹ và một người họ hàng xa giúp đỡ. Dù chẳng to chẳng đẹp gì so với những ngôi nhà giàu trong xóm nhưng gia đình tôi cảm thấy thật hạnh phúc trong ngôi nhà mới, cả nhà lại được quây quần bên nhau trong bữa cơm, đầy tiếng cười tiếng nói. Tôi thật quý trọng những khoảng thời gian đó. Tôi quý trọng truyền thống của gia đình người Việt Nam khi gia đình luôn sum họp với nhau trong mỗi bữa ăn, bởi cuộc sống bây giờ, thời gian dành cho gia đình, thời gian để cùng ngồi với nhau trong mỗi bữa ăn là một điều thật xa xỉ. Con tôi mỗi ngày đều ôm tô cơm ngồi trước tivi, chồng tôi thì vừa ăn vừa làm việc, đôi khi chỉ mình tôi ngồi trên bàn ăn một mình nghĩ về cảnh gia đình sum vầy bên bữa cơm khi còn nhỏ. Ước sao gia đình mình cũng có những bữa ăn bên nhau như vậy, tuy đạm bạc mà đầy tiếng cười.
Vương Phan (TP. HCM)
BEAUTYLIFE PHÁT ĐỘNG CUỘC THI “VIẾT VỀ GIA ĐÌNH VIỆT NAM” VỚI CHỦ ĐỀ: “GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2020”
Thời gian: Từ 20/5/2020 – 20/06/2020
Nhân kỷ niệm 19 năm Ngày Gia đình Việt Nam (28/6/2001 – 28/6/2020), Tạp chí Beautylife phát động cuộc thi “Viết về Gia đình Việt Nam 2020” với chủ đề: “Gia đình của tôi”. Bên cạnh việc tôn vinh những giá trị văn hóa truyền thống của gia đình Việt Nam, cuộc thi còn là dịp để các thành viên trong gia đình bày tỏ những cảm xúc, suy nghĩ, niềm tin, tình cảm và những mối quan tâm không chỉ ở gia đình mà cả ngoài xã hội. Đặc biệt, không chỉ hướng đến những tổ ấm hạnh phúc, cuộc thi còn là cơ hội để độc giả chia sẻ những câu chuyện về “tổ lạnh”, cuộc hôn nhân không may mắn, gia đình không trọn vẹn để từ đó rút ra những kinh nghiệm quý báu nhằm gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Độc giả dự thi có bài viết được chọn đăng sẽ nhận được nhiều phần quà giá trị từ BTC
Thông tin chi tiết tại: https://bit.ly/2Zp9drW
- Bài Hát Đầu Tiên tập 4: “Công Chúa Bong Bóng” Bảo Thy trở lại
- Không gian tiệc riêng tư – gout xu hướng thưởng thức ẩm thực thời đại tại Opus Saigon
- Những điểm đến hấp dẫn cho dịp đón năm mới Quý Mão
- Bài dự thi: GIA ĐÌNH CỦA TÔI 2021 – Bữa cơm đầu xuân và lời dạy của Má
- NTK Trần Hùng đã chính thức ra mắt BST thời trang thứ 5 của mình mang tên Revival – Hồi sinh
Truyện ngắn của Vương Phan rất sâu sắc và súc tích. Trong cái nghèo thường thì rất xót xa đó nhưng với lối tả chân rất ư là khéo léo nhưng đượm chất mộc mạc và không thiếu phần hóm hỉnh đó đã làm người đọc thấy một hạnh phúc thật sự đong đầy.. một hạnh phúc không còn gì xót xa mà phải nói là hạnh phúc là đây .. không chút cầu kỳ.. một hạnh phúc đơn sơ mà người giàu có chưa chắc đã có..
Vương Phan viết văn rất hay ! Bài viết xúc tích, ngắn gọn nhưng nhiều kịch tích, với những nhận xét tinh tế, và đầy cảm xúc. Qua vài mô tả thật ngắn, Vương Phan đã khéo léo vẽ lên sự tương phản giửa hoàn cảnh khó khăn (tô canh ngót, đĩa đậu phộng, cái chuồng heo hôi hám, cái mùng cháy loang lỗ) và niềm hạnh phúc của gia đình đoàn tụ (được quay quần bên nhau, luôn ríu rít tiếng nói cười).
Chuyện rất ngắn nhưng không thiếu phần kịch tính khiến độc giả xót xa : “ê Bé, nhà mày cháy kìa !” và tôi rất thích những nhận xét tinh tế, thông minh của tác giả qua đoạn tả chân nơi ăn ở mới của gia đình : “Tối đó cả nhà tôi phải ngủ trong cái chuồng heo dài ba mét rộng ba mét, vừa vặn cho cả gia đình, cái mùng may mắn được ba ôm chạy ra cũng cháy loang lổ, muỗi bay vo ve bên trong hay bên ngoài mùng tôi cũng không phân biệt được nữa. Trời tối đen như mực, chiếc đèn dầu còn lại treo trên cột chuồng heo le lói le lói. Tôi nghe ba mẹ xì xầm tính toán xem mai phải làm gì, sửa nhà ra sao, ngộ nhỡ trời mưa thì như thế nào… ”
Vương Phan nên tiếp tục viết văn. Chúng ta hi vọng sẽ còn được đọc nhiều áng văn hay truyện ngắn, truyện dài đặc sắc khác của tác giả trong tương lai.
Bữa ăn gia đình bình thường nhưng thời buổi này không phải gia đình nào cũng có được
Bài viết hay quá